Chương 164

Khi điểm số hiện lên, Mộc Trạch Tê hét lên, ôm chầm lấy anh. “Nghiêm Kỷ! Em đỗ rồi! Em vào được trường anh muốn!” Điểm của cô không quá xuất sắc, nhưng đủ để vào cùng trường đại học với Nghiêm Kỷ. Anh cười lớn, nâng cô xoay một vòng. “Anh biết em làm được mà! Tê Tê của anh giỏi nhất!”
Để chúc mừng, Nghiêm Kỷ tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại biệt thự nhà họ Nghiêm, mời cả gia đình Mộc Trạch Tê. Vạn Dung ôm cô, mắt đỏ hoe. “Con làm mẹ tự hào quá, Tê Tê.” Mộc Quan Kỳ, như thường lệ, chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt ông lộ rõ sự hài lòng. Mộc Tư Tề thì nhảy cẫng lên, đòi cô dẫn đi ăn bánh để “ăn mừng chị gái đỗ đại học.”
Trong bữa tiệc, mẹ Nghiêm kéo Mộc Trạch Tê ra một góc, mỉm cười. “Trạch Tê, cô thấy cháu trưởng thành rất nhiều. Kỷ nhà cô may mắn khi có cháu.” Cô ngại ngùng cảm ơn, lòng ấm áp vì sự chấp nhận của gia đình anh.
Sau tiệc, Nghiêm Kỷ dẫn cô ra vườn hoa sau biệt thự, nơi hoa hồng nở rộ dưới ánh trăng. Anh quỳ một chân, lấy từ túi ra một chiếc nhẫn bạc đơn giản, mặt nhẫn khắc chữ “Tê”. Mộc Trạch Tê sững sờ, tim đập thình thịch. “Nghiêm Kỷ, anh… anh làm gì thế?”
“Đây không phải nhẫn cầu hôn, Tê Tê. Chưa đâu, anh biết em chưa sẵn sàng.” Anh mỉm cười, nắm tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út. “Đây là lời hứa. Anh hứa sẽ yêu thương, che chở cho em, cho đến ngày em đồng ý làm vợ anh. Được không?”
Mộc Trạch Tê bật khóc, gật đầu. “Được… em đồng ý.” Cô ôm lấy anh, hôn anh dưới ánh trăng, nụ hôn ngọt ngào và tràn đầy cảm xúc.
Đêm đó, trong phòng ngủ của Nghiêm Kỷ, họ không kìm được khát khao. Anh kéo cô lên giường, cởi bỏ váy cô, để lộ cơ thể mềm mại. “Tê Tê, em là món quà quý giá nhất của anh.” Anh thì thầm, môi lướt dọc cổ cô, tay khéo léo khám phá từng đường cong. Cô rên khẽ, đáp lại bằng những nụ hôn nồng nhiệt, để anh dẫn dắt.
Họ hòa quyện, mỗi chuyển động đều mang theo lời hứa và tình yêu. Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu, khiến cô chìm vào khoái cảm. Khi cả hai đạt cao trào, cô ôm chặt anh, thì thầm: “Nghiêm Kỷ, em sẽ ở bên anh, mãi mãi.”
Anh hôn cô, mỉm cười. “Anh cũng vậy, Tê Tê. Mãi mãi.”
: Đêm Lửa Rực
Mùa hè sau kỳ thi đại học, thành phố Z ngập trong nắng vàng rực rỡ. Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ quyết định dành một tuần nghỉ ngơi tại một biệt thự ven biển thuộc sở hữu nhà họ Nghiêm. Bãi cát trắng mịn, tiếng sóng vỗ rì rào, và không khí tự do khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy như được sống trong một giấc mơ. Cô đứng trên ban công, mặc váy lụa mỏng màu trắng, tóc xoăn tung bay trong gió biển, ánh mắt lấp lánh ngắm hoàng hôn.
Nghiêm Kỷ bước ra, vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô. Hơi thở anh nóng rực phả vào gáy cô, khiến cô khẽ run. “Tê Tê, em đứng đây quyến rũ anh à?” Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười đầy khiêu khích.
Cô quay lại, lườm yêu. “Ai thèm quyến rũ anh? Em chỉ ngắm biển thôi!” Nhưng ánh mắt cô lại lấp lánh, như mời gọi. Nghiêm Kỷ không bỏ lỡ cơ hội, kéo cô sát vào, hôn sâu, lưỡi anh quấn lấy cô, mãnh liệt và chiếm hữu. Mộc Trạch Tê rên khẽ, tay bám vào ngực anh, để mặc anh dẫn dắt.
Họ lùi vào phòng, cửa kính ban công để mở, để tiếng sóng hòa quyện với hơi thở gấp gáp. Nghiêm Kỷ đẩy cô tựa vào tường, tay lướt qua lớp vải mỏng, cởi bỏ váy cô trong chớp mắt. Cơ thể cô hiện ra, trắng nõn và mềm mại dưới ánh hoàng hôn, như một bức tranh sống động. Anh quỳ xuống, hôn dọc bụng cô, môi lướt xuống vùng nhạy cảm, khiến cô run rẩy, tay bấu chặt vào tóc anh. “Nghiêm Kỷ… anh… chậm chút…” Cô thở hổn hển, giọng đã mềm nhũn.
“Chậm sao nổi khi em thế này?” Anh ngẩng lên, ánh mắt tối sầm, đầy dục vọng. Lưỡi anh khéo léo trêu đùa, khiến cô cong người, những tiếng rên ngọt ngào vang lên, hòa cùng tiếng sóng. Nghiêm Kỷ đứng dậy, cởi áo, để lộ cơ thể rắn chắc. Anh kéo cô lên giường, đặt cô ngồi lên đùi mình, để cô cảm nhận sự cứng rắn của anh qua lớp quần mỏng.

Bình luận

Để lại bình luận