Chương 146

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 146

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trương Đình Phong biết Lại Hồng và Khương Yển còn chưa xảy ra chuyện, buổi tối còn đi gặp Hải tổng thì tức giận đập loạn ở trong văn phòng đến rối tinh rối mù, anh ta gọi điện thoại cho người làm việc cho anh ta kia thoá mạ chửi bới một trận.
Mắt thấy ngày mai phải bắt đầu đấu thầu rồi mà hai người vẫn còn khỏe mạnh như vậy, khiến cho anh ta rất cáu kỉnh!
Cho đến khi đối phương nhiều lần bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, lúc này anh ta mới vơi giận đi rất nhiều.
Khương Yển không biết vì sao, bữa cơm hôm nay rõ ràng nói chuyện còn khá suôn sẻ, nhưng mí mắt của anh càng ăn càng bị giật nhảy lợi hại, cảm thấy có chút bất an, nhưng tất cả đều phát triển rất thuận lợi. Đúng như lúc Lại Hồng nói trước khi đến đây, bữa cơm kết thúc cũng mới có 7 giờ rưỡi tối, Hải tổng thấy bọn họ không lái xe lại đây, còn trực tiếp để tài xế của mình lái xe đưa bọn họ trở về.
Chờ cho đến khi anh về đến nhà thì Trần Vũ Hàm cũng không ở nhà, anh gọi điện thoại hỏi một chút mới biết được cô đang ở cạnh Tiểu Đào.
Khương Yển nghĩ buổi tối mình cũng chỉ uống nửa ly bia, cũng không có bao nhiêu mùi rượu, bèn muốn đi đón Trần Vũ Hàm về nhà.
Khi anh xuống lầu một lần nữa, lúc lái xe đi về phía trạm chuyển phát nhanh bên kia, trên đường đi xe đột nhiên kịch liệt run rẩy hai lần, thậm chí còn có lúc anh không thể nắm được tốc độ của xe, khiến cho anh cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Xe mới này mua không bao lâu, sẽ không hỏng như thế này chứ? Chất lượng này là như thế nào chứ?
Ban đầu anh còn nghĩ dừng xe bên đường kiểm tra một chút, nhưng nhìn thấy khoảng cách trạm chuyển phát nhanh cũng gần, bèn tính toán chạy đến bên kia lại nói sau.
Anh cũng không phải đặc biệt tinh thông về xe, nếu có anh Sài ở đây thì anh ấy có thể hỗ trợ tìm thấy một số nguyên nhân.
Nghe thấy xe lại “ca ca” run lên vài cái, Khương Yển chỉ có thể giảm tốc độ xe lại một chút, giống như ốc sên từ từ bò trên đường dừng lại trước cửa trạm.
Trùng hợp là anh mới vừa xuống xe thì nhìn đến anh Sài đang ngồi xổm ở ven đường hút thuốc, lập tức tiến lên nói: “Anh Sài, giao hàng xong chưa? Em phân loại hàng cho anh, anh nhìn chiếc xe giúp em xem, cảm giác có chút vấn đề, lúc lái rung lắc lợi hại, dầu cũng ít quá như vậy.”
Lúc anh nói chuyện còn nhăn cái mũi lại ngửi ngửi, nói: “Sao còn có mùi khét? Cháy ở đâu vậy?”
Anh Sài nghe thấy nói như vậy thì tắt điếu thuốc trong tay đi, đi theo Khương Yển ngửi hương vị theo hướng gió, vẻ mặt cũng kỳ quái nhìn khắp nơi, tìm kiếm khói đen bay lên ở đâu, nhưng bốn phía đều rất yên bình không có dấu hiệu của lửa cháy.
Anh lại đi về phía xe của Khương Yển, còn chưa đi đến bên cạnh cửa xe, mặt đã nhăn lại.
“Sao anh có cảm giác là xe em cháy vậy? Ngay cả rò rỉ dầu em cũng không biết hả? Em mua nó đã tự sửa chữa qua rồi à, chờ anh nhìn xem bên trong dây em nối có bị sai hay không, sao em không có cảm giác nguy hiểm như vậy, thật sự là, mùi nồng như vậy, em lái xe chạy một đường như vậy mà không có một chút cảm giác nào sao?”
Khương Yển có chút ngơ ngẩn.
Sao xe anh có thể cháy được, thoạt nhìn bình thường như vậy cơ mà.
Anh đang chuẩn bị đi về phía anh Sài bên kia, cũng muốn đến gần xem anh kiểm tra nơi nào xảy ra vấn đề, thì nhìn thấy Trần Vũ Hàm nghe được động tĩnh ở bên này đã đi tới.
“Làm sao vậy? Xe xảy ra vấn đề gì sao?”
“Anh Sài nói xe của anh giống như đang rò rỉ dầu ra ngoài, còn có chút cháy mà anh lại không có bất cứ cảm giác nào.”
Trần Vũ Hàm nghe thấy nói như vậy thì nhăn mũi ngửi khắp nơi, duỗi cổ nhìn về phía bên kia của xe anh đi đến gần, lại đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn Khương Yển gật gật đầu, nói: “Là cảm giác xe này của anh có mùi khét, sẽ không phải là tự cháy chứ?”

Bình luận

Để lại bình luận