Chương 147

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 147

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lời này mới vừa dứt thì nhìn thấy anh Sài mở động cơ ra, nháy mắt một luồng khói đen bay lên, mùi dầu xông thẳng vào mũi.
“Đi vào bên trong lấy cho anh bình chữa cháy, con mẹ nó chứ, nó đã bắt đầu cháy rồi, thế mà em còn không biết, một đường dám lái cái xe này lại đây, em là mạng lớn hay vẫn là gan lớn hả?”
Anh Sài gầm lên giận giữ, chặn Trần Vũ Hàm ở phía sau, miễn cho cô bị thương đến.

Ngọn lửa đã bị dập tắt, thoạt nhìn xe này giống như cũng phải báo hỏng rồi.
Anh Sài kéo xe này đưa Khương Yển và Trần Vũ Hàm đi đến một gara sửa xe quen thuộc để kiểm tra thì phát hiện ra đã bị người động tay chân còn thay đổi đường dây, nếu là lúc nãy Khương Yển không chú ý nhiều mà lại còn nhấn ga tăng tốc thì khả năng sẽ bị bốc cháy ở trên đường rồi.
Anh cũng là may mắn, khoảng cách từ tiểu khu đến trạm còn tính là gần, cho nên không lái xe đi trên đường bao lâu đã đến, nếu vừa nãy lại lái xe đi đoạn đường xa một chút thì có lẽ cũng không được may mắn như vậy.
Vài người biết được kết quả này thì đều nghĩ mà sợ, Trần Vũ Hàm gắt gao nắm chặt tay của Khương Yển, giống như sợ sẽ đánh mất anh vậy.
“Đây sẽ là ai làm vậy? Xe mới này vừa mua không bao lâu, lúc mua cũng đã kiểm tra hết rồi, cũng không có vấn đề gì.”
Trần Vũ Hàm hỏi chuyện, quay đầu nhìn về phía sắc mặt âm trầm của Khương Yển, trong đầu cũng hiện lên sự tồn tại của một người.
Cô còn chưa nói ra tiếng tiến hành xác nhận, đã nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Khương Yển vội vàng rút tay ra khỏi tay cô, tìm di động ở trong túi.
Lúc Hải tổng để cho tài xế đưa bọn họ trở về, chiếc xe đã cho anh xuống trước, sau đó lại chở cha con Lại Chấn Liệt đi, anh nhớ rõ lúc ấy Lại Hồng còn nói đưa bọn họ đến công ty là được, xe anh ta ngừng ở dưới tầng của công ty, đúng lúc anh còn phải đi về xử lý điểm một chút chuyện.
Tóm lại là muốn để ngừa vạn nhất, hơn nữa, anh cảm thấy trong lòng rất bất an.
Lúc Khương Yển gọi điện thoại cho Lại Hồng, cả người anh còn có chút nóng nảy, anh muốn mượn anh Sài chiếc Minibus cổ kia chạy tới tìm người thì nghe thấy tiếng nói nhận điện thoại.
“A lô, làm gì?”
“Ở đâu?”
“Tôi vừa mới làm việc xong, bây giờ đang trên đường về nhà cùng ba của tôi, ngày mai nhất định đừng đến trễ đấy, đặt đồng hồ báo thức mấy lần vào, đây chính là việc lớn của chúng ta!”
“Anh đang lái xe à?”
Giọng điệu nói chuyện của Khương Yển một câu so với một câu càng làm cho người ta cảm giác áp lực, giống như ai đang chọc tức anh vậy, khiến cho thái độ của Lại Hồng mới vừa rồi còn có vẻ hơi cợt nhả cũng thu lại vài phần, mang theo vài phần khó hiểu trả lời: “Tôi không lái xe…”
Vừa nghe lời này, Khương Yển nhẹ nhàng thở ra, nhưng giây tiếp theo, anh lại không thể nhẹ nhàng được, anh nghe Lại Hồng tiếp tục nói: “Ba tôi đang lái xe, tôi uống rượu sao lái được, vốn dĩ tôi muốn gọi xe trở về, nhưng ông ấy nói ông ấy lái được, không cho lái thì ông ấy cáu kỉnh với tôi, tôi chắc chắn phải thỏa mãn, anh đừng nói với tôi, anh đặc biệt gọi điện thoại tới là nhắc nhở tôi ở ngã tư đường có kiểm tra lái xe say rượu nhé? Chúng ta vừa rời khỏi công ty, còn chưa lái đi xa đâu.”
“Dừng lại! Lập tức tìm chỗ dừng xe ở ven đường!” Khương Yển vội vàng sắp phát điên rồi, sau khi rống một trận trong điện thoại, lại nói: “Ông đây vừa rồi suýt nữa xe tự cháy sắp nổ mạnh, vừa mới kéo đi kiểm tra, nói có người cố ý động tay chân, chắc chắn là Trương Đình Phong, tôi sợ xe của anh cũng bị động tay chân, mau chóng dừng xe ở bên đường kiểm tra trước một chút.”
“Fuck! Con mẹ nó, khốn kiếp!” Vốn Lại Hồng còn lười nhác ngồi ở vị trí ghế phụ nói chuyện điện thoại với Khương Yển, hiện giờ liên tiếp thóa mạ vài tiếng, lập tức ngồi thẳng người lại, buông di động nói với Lại Chấn Liệt: “Ba, dừng xe sang bên đường, Khương Yển nói khả năng tên nhóc thúi Trương Đình Phong kia tìm người động tay chân xe chúng ta, để cho chúng ta không đi đến buổi đấu thầu ngày mai được.”

Bình luận

Để lại bình luận