Chương 152

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 152

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Anh giống như đang điều chỉnh cảm xúc của bản thân, toàn bộ quá trình đều không dám đối mắt với cô quá năm giây, càng làm cho cô cảm thấy anh sẽ nói ra một tin tức tốt gì cho lắm.
Trần Vũ Hàm nhìn Khương Yển ngồi xuống bên cạnh mình, tay lại đang gõ gõ máy vi tính như đang tìm kiếm gì đó, cả người cô căng khẳng, lưỡi bắt đầu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, sau đó lại dùng rắn cắn lấy môi mình.
Cảm giác đau đớn giúp cô tỉnh táo hơn, lúc Khương Yển nghiêng người muốn cho cô nhìn thấy thứ gì trong máy tính, cô đã không nhịn được mà lên tiếng hỏi trước: “Không phải anh định chia tay sao?”
Trần Vũ Hàm cố gắng ngăn không cho giọng mình phát ra âm thanh run rẩy, nhìn thấy bộ dạng ngẩng người của Khương Yển, thật giống như không nghĩ đến việc cô sẽ biết được điều này, nên việc này càng làm cho cô chắc chắn, trước nay trực giác của cô, rất ít khi phán đoán sai.
“Tại sao?”
Mặc dù cô biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn hỏi nó.
Khương Yển bên ngoài sẽ không rung động với ai, điều này cô khá là chắc chắn, vì vậy cô mới không hiểu, rõ ràng tất cả đều đang rất tốt, tại sao lại có thể thành ra như thế này.
Trần Vũ Hàm ngồi thẳng lưng, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng khác.
Khóe mắt cô đã đỏ lên, nước mắt đều đã sẵn sàng nằm gọn trong đó, nhưng cô không nghĩ là mình sẽ khóc, chỉ muốn nghe câu trả lời khiến cô có thể hài lòng từ Khương Yển, nhưng có vẻ như không có hy vọng, bản thân vẫn không thể kìm nén lại.
Cô giơ tay lên lau nước mắt, cổ họng hiện lên cảm giác nghẹn ngào, như để thông báo rằng cô không thể nói chuyện nữa, chỉ cần phát ra một âm thanh nhỏ, nhất định nước mắt sẽ liên tiếp mà rơi xuống.
Cô cảm thấy bản thân vào lúc này, cả người đều muốn chết đi, đầu óc bắt đầu trống rỗng, thậm chí ban nãy bản thân vẫn còn rất lý trí, bây giờ đã hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.
Trần Vũ Hàm nhìn chằm chằm Khương Yển một lúc lâu, mới đưa tay cầm lấy phần hồ sơ trong tay anh, nhìn nội dung trên đó, cô lập tức vứt nó lên bàn trà nhỏ, chật vật nặn ra ba chữ, nói: “Em không muốn.”
Khương Yển nhìn Trần Vũ Hàm đang cố gắng cứng rắn, một mặt bày ra dáng vẻ kiên cường, mặt khác nước mắt đã từ khóe mắt chảy xuống, làm gò má cô hằn lên một vệt nước dài, cô vẫn đang gắng gượng làm ra như không có chuyện gì, lập tức lấy mu bàn tay mà lau đi, làm cho anh cũng thấy đau lòng muốn chết.
Việc này đâu phải anh muốn nói liền có thể nói xong.
Anh chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng, tiến lại gần cô hơn, yên lặng kéo cô ôm vào lòng, lòng bàn tay anh đặt sau gáy cô, lẫn vào trong những lọn tóc, để mặt cô vùi vào trong l*иg ngực mình.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Khương Yển, mũi cô lập tức cay nồng lên, cô đã không nhịn nổi nữa, cảm xúc bắt đầu dâng trào, nước mắt không ngừng tuôn ra ngoài.
Trần Vũ Hàm không muốn Khương Yển nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình, thật giống như cô đang lụy chuyện tình này, cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc to, cô muốn đứng dậy rời khỏi l*иg ngực vững chắc này, tự trách bản thân đã quá sâu đậm với anh, nhưng chỉ mới vừa động một chút, liền bị Khương Yển dùng lực đè lên sofa.
Hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi cô cảm thấy xương mình sắp gãy đến nơi, tựa như muốn hòa vào người cô, để hai người mãi mãi không xa cách.
“Khương Yển, anh buông ra!”
Cô sắp ngộp chết trong l*иg ngực anh rồi, không thể thở nổi nữa.
Trần Vũ Hàm giãy giụa ngẩng mặt lên, còn chưa kịp nhìn thấy rõ người trước mặt, đã bị Khương Yển hôn lên môi.
Anh có thể nếm được vị mặn của nước mắt cô, cảm giác áy náy càng hiện rõ trong người anh, không hiểu tại sao bản thân lại làm cô khóc, dù có ngàn vạn lần cũng đáng tội chết.

Bình luận

Để lại bình luận