Chương 153

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 153

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“A…”
Đầu lưỡi đang thăm dò của anh đã bị cô cắn, rất mạnh, dùng sức rất nhiều, khoang miệng anh bắt đầu lan truyền cảm giác đau đến tê dại.
Nghe thấy âm thanh đau đớn của anh, Trần Vũ Hàm lại không từ bỏ ý định đó, cô muốn, bây giờ anh buông cô ra, lập tức thu đầu lưỡi về, dù sao cũng bị cắn đau mà.
Cô từng chút từng chút dùng lực, chuẩn bị ngậm miệng lại, lại không nghĩ Khương Yển lộ ra vẻ mặt điên cuồng, hướng vào bên trong miệng cô thăm dò, đầu lưỡi mập mạp dính dấu răng của cô, lại ngoan cố kɧıêυ ҡɧí©ɧ lấy cái lưỡi đang trốn tránh của cô, nghiêng người đè lên cô, đem cô dán chặt lên sofa, hôn cho đến khi không thở nổi nữa.
“Anh không phải muốn chia tay sao? Hôn cái gì mà hôn! Chẳng lẽ còn muốn làm một lần trước khi chia tay sao?”
Trần Vũ Hàm đã không còn yếu ớt nữa, lập tức xù lông tức giận.
Đầu Khương Yển gục lên vai cô, hơi thở hổn hển không ngừng phả vào tai cô, cô lúc này cũng không ngừng hô hấp, chờ khi đã khôi phục một chút, mới vùng vẫy đẩy đẩy cái người đang nằm đè lên người cô ra.

Nhưng mà do Khương Yển quá nặng, nên cho dù có dùng lực như thế nào cũng không nhúc nhích một tí nào.
Trần Vũ Hàm cũng không làm loạn nữa, lúc này anh cũng thả lỏng tay, lại chuyển sang chiến thuật khác, dùng ta đẩy đầu anh ra, muốn kéo dài khoảng cách giữa đầu anh và vai mình, ít nhất thì cũng nhấc đầu anh ra khỏi vai mình rồi tính tiếp.
Mặt Khương Yển bị đè ép, cằm cùng cổ đều đang căng ra, anh cảm thấy trái khế của mình cũng sắp rớt ra đến nơi rồi.
Mấy lầy anh đều muốn cúi đầu nói chuyện với Trần Vũ Hàm, nhưng đều bị dáng vẻ buồn bã cùng với tay chân làm loạn của cô đều làm anh không thể nói được.
Anh muốn dùng tay giữ lấy tay cô, nhưng cô lại bắt đầu giãy giụa, né tránh mạnh mẽ hơn, móng tay mấy lần lướt qua cổ anh, cơn đau nóng rát cũng mấy lần truyền đến.
Cuối cùng, anh cũng khống chế được tay cô, cứ như vậy giữ chặt nó ở trên đầu cô.
Cả người cô đều bị Khương Yển giữ chặt, trong chốc lát cô lại cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng khuôn mặt vẫn giữ thái độ ngang ngược, cho dù có như thế nào, vẻ mặt kia cũng không chút thay đổi.
Khương Yển nhìn cô cuối cùng cũng an tĩnh, liền thở phào nhẹ nhõm, nét mặt căng thẳng cuối cùng cũng có thể giãn ra.
“Đầu tiên phải nghe anh nói đã chứ…”
Nghe anh nói cái gì chứ? Nghe anh nói những lời chính thức chia tay mình sao?
Lúc trước, Trần Vũ Hàm cảm thấy bản thân đủ lý trí để xử lí chuyện này, không hề muốn dây dưa, sớm gặp cũng sớm tạm biệt, nhưng bây giờ, cô không còn giữ nổi lý trí để nói nữa.
Khóe mắt cô lại ửng đỏ lên, nước mắt vừa mới dừng lại, giờ dây lại theo khóe mắt mà chảy xuống, lướt ngang qua thái dương, rơi ướt tóc, Khương Yển nhìn thấy liền có chút hoảng.
Anh vội buông cổ tay cô ra, nhanh nhanh chóng chóng lau đi nước mắt của cô, cuối cùng vì quá hoảng loạn mà hôn lên đôi môi cô, muốn dùng nụ hôn này để trực tiếp giúp cô tỉnh táo, nhưng mà, có vẻ như lần này, đã không hữu dụng rồi.
“Không chia tay! Nhất định không bao giờ chia tay!”
Anh hoảng hốt hét lên, nhưng ngược lại nhìn Trần Vũ Hàm lại càng khóc lớn hơn, khiến anh cũng không nhịn được mà khóc theo.
Làm sao đây? Nhìn thấy cô khóc, trong lòng anh rất đau, nhưng lại không biết cách nào ngăn giọt nước mắt của cô lại.
Khương Yển vùi đầu vào vai cô, lặng lẽ ôm lấy cô, đợi cô phát tiết xong, tỉnh táo lại liền sẽ nói chuyện sau.
Cô cố ý cắn vào vai anh, cho dù cách một lớp quần áo, thì cô vẫn cố dùng sức ấn dấu răng lên da thịt anh, nhưng Khương Yển lại không phát ra âm thanh nào, hoàn toàn trở nên bất động, để cho cô mặc sức hành hạ anh, cũng không hề kêu lên một tiếng.
Trần Vũ Hàm vốn muốn cắn mạnh hơn nữa, nhưng lần này cô lại cảm thấy rất đau.

Bình luận

Để lại bình luận