Chương 162

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 162

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lại nhìn thấy bây giờ tâm trạng của Khương Yển rất tốt, cô cũng không đành lòng nói cho anh biết sự thật đáng sợ này.
Trần Vũ Hàm nghẹn một lát, nghĩ dù sao cũng còn mấy tháng nữa là đến tết, chờ đến ngày đó rồi nhắc trước cho Khương Yển cũng được.
Khi tâm trạng cô tốt, cảm giác thèm ăn của cô cũng tăng lên, hơn ba tiếng đồng hồ ở trên đường cao tốc, miệng cô vẫn chưa dừng lại, chờ đến lúc ra khỏi đường cao tốc, trong xe đã chứa một túi rác đồ ăn vặt.
Khương Yển tận mắt nhìn Trần Vũ Hàm ở vị trí ghế lái phụ gặm cả một con gà nướng, anh liền kỳ quái, cô có thể ăn như vậy, sao lại không thấy cô mập mạp, lát nữa sau khi về nhà, chắc chắn sẽ mắng anh không đem Trần Vũ Hàm nuôi béo một chút…
Quả nhiên, chờ ra khỏi đường cao tốc, quay đầu lại lái một tiếng đồng hồ nữa là về đến nhà, còn không đợi hai người xuống xe, mẹ Khương Yển đi ra nghênh đón đã chống cửa xe bắt đầu nói: “Đây là con dâu tương lai của tôi chứ? Đẹp, dáng vẻ rất ưa nhìn, chính là Khương Yển không được, khẳng định là ở sau lưng cô chú khi dễ cháu, nhìn cháu gầy như vậy, cũng không cho cháu ăn ngon một chút nào…”
Lúc Trần Vũ Hàm lái xe vào trấn, lúc này mới bắt đầu cảm giác khẩn trương, lúc nhìn thấy mẹ Khương, càng khẩn trương hơn.
Cô cứ như vậy bị bác ấy nắm tay xuống xe, nghe bác ấy lải nhải bên tai, liếc mắt nhìn túi rác đồ ăn ban đầu mình đặt ở bên chân, nụ cười trên mặt cũng xấu hổ.
Khương Yển không cho cháu ngon chút nào sao? Sợ không ép cô ăn nó đến chết là được rồi.
Cũng trách miệng cô thèm ăn, hiện tại tốt rồi, người ta ở trong phòng đã chuẩn bị xong bữa trưa, bụng cô đã no rồi.
Trần Vũ Hàm hồi hộp không kìm được tiếng nấc của mình, may mắn lúc ấy trong phòng có rất nhiều người đi ra nghênh đón, mọi người nói chuyện ồn ào, không ai nghe thấy tiếng nấc của cô.
Cô đỏ mặt, quay đầu khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Khương Yển, cả người có vẻ có chút luống cuống tay chân.
Cô vừa nhìn Khương Yển đóng cốp xe, xách hết quà đã mua ra, đang chuẩn bị gọi anh nhanh chóng tới đây, mẹ Khương vẫn kéo cô nói chuyện, khiến cho cô không biết nên làm thế nào cho phải phép, kết quả, ánh mắt ý bảo vừa mới ném ra, liền nghe mẹ Khương đưa tay chỉ một cái, ra lệnh: “Khương Yển, trong xe kia vẫn còn một túi đồ, đừng quên. ”
Nhìn theo hướng ngón tay của bác, cô nhìn lại, nhìn ba Khương nhanh hơn một bước đã mở cửa xe, đưa tay lấy túi rác Trần Vũ Hàm để ở bên trong, khiến cô càng kinh hãi.
“Không phải, dì, túi đồ kia không phải là quà…”
“Không có việc gì, Vũ Hàm a, công việc nặng nhọc đều để cho đàn ông đi làm, cháu đến nhà của dì chính là con gái ruột của dì, sau này cháu muốn ăn cái gì, muốn cái gì, thì nói tất cả với Khương Yển và ba nó, loại chuyện xách đồ này, chúng ta không cần làm, nhìn bàn tay chúng ta yếu ớt như vậy, chúng ta không đυ.ng vào mấy thứ này, a!”
“Không phải, đó là đồ cháu ăn…”
“Muốn ăn gì? Nói, lão Khương, nghe không, Vũ Hàm muốn ăn. ”
Cái miệng này của mẹ Khương thật sự lợi hại, Trần Vũ Hàm không chen vào được một câu nào, chỉ có thể xấu hổ nhìn cha Khương Yển đem túi rác thực phẩm của bà coi như lễ vật xách vào trong nhà.
Khương Yển đi theo phía sau cười trộm, hoàn toàn không để ý ánh mắt cảnh cáo cô âm thầm ném tới.
Đợi đến lúc sắp vào cửa, Trần Vũ Hàm rốt cục đợi đến khi Khương Yển đi tới bên cạnh mình, cô thật sự không nhịn được, có chút tức giận nói: “Anh cười cái gì! Có buồn cười như vậy không! ”
Tiếng này vừa phát ra, nụ cười trên mặt mẹ Khương cũng trong nháy mắt cứng đờ, người vừa rồi còn đang chỉ huy người trong phòng chuẩn bị đốt pháo nghênh đón Trần Vũ Hàm đều dừng lại.
Trần Vũ Hàm trong nháy mắt lại lo lắng đến cực hạn, cảm thấy mình xong đời, chắc chắn chọc mẹ Khương không vui. Một giây sau, nhìn một cái tát của bác ném vào lưng của Khương Yển, bốp một tiếng giòn vang lên, nghe bà rống lên: “Con cười cái gì, cợt nhả như vậy, không biết dẫn con bé vào nhà ngồi trước, không có hành vi chính trực, mẹ nói cho con biết, đừng để mẹ nhìn thấy con chọc con gái của mẹ không vui. ”

Bình luận

Để lại bình luận