Chương 179

Chờ ngày hôm sau tỉnh lại, không có bất kỳ vệt máu nào, làm cho cô lại nghi hoặc tối hôm qua vết máu trên qυầи ɭóŧ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cuối cùng, Trần Vũ Hàm chỉ coi như mình có thể ngày mai sẽ là kì kinh của cô, cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Ngày mai rồi ngày mai nữa trôi qua, đảo mắt đã thật sự đến nên đến kì kinh, thậm chí thời gian cũng đã vượt qua ba ngày, khiến cho cô lại nghi hoặc hơn, thân thể mình rốt cuộc xảy ra tình huống gì, băng vệ sinh cũng uổng phí dán hơn mười ngày rồi, vì sao còn chưa đến kì kinh nguyệt?
Cô nghi hoặc, Khương Yển cũng cảm thấy kỳ quái.
Trong nháy mắt hai người ánh mắt nhìn nhau, Khương Yển mới nhịn không được hỏi: “Kỳ kinh nguyệt của em còn chưa tới? Tại sao lần này lâu như vậy? ”
Anh đã nhịn rất lâu, mỗi đêm đều phải tự mình quay tay, thật sự rất vất vả.
“Của em vẫn chưa tới.”
“Cái gì!”
“Em cho rằng đã đến rồi, nhưng vẫn không đến, có thể là bị trễ, hai ngày nữa sẽ tới.”
Trần Vũ Hàm vốn định không nghĩ tới chuyện này, hết lần này tới lần khác Khương Yển cứ luôn nhắc tới, làm cho chô lại bắt đầu không nhịn được mà cảm thấy phiền não.
Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy tâm tình của mình rất dễ không ổn định, thường xuyên cảm thấy một chút chuyện nhỏ nhặt cũng khiến bản thân mình phiền lòng. Có lẽ, đó là do thời tiết bên ngoài nóng chăng?
Thời tiết bên ngoài thật sự quá nóng, khiến cô không muốn đi đâu cả, ở trong khách sạn với Khương Yển hơn mười ngày, hai người đi ra ngoài dạo chơi cùng số lần lại càng ít, mỗi ngày Khương Yển đều cùng cô thổi điều hòa ở khách sạn, anh ở một bên xem TV hoặc xử lý công việc.
Cô cũng không biết tuần trăng mật này mình và Khương Yển rốt cuộc đang làm gì, vì sao lại phải lựa chọn du lịch Tam Á vào mùa hè, sợ là lúc ấy đầu óc hai người bọn họ đều có vấn đề đi.
Nhưng mà đối với những ngày ngủ tự nhiên như vậy, tự nhiên tỉnh lại, cô tỏ vẻ coi như hài lòng, hơn nữa mấy ngày nay vừa đến buổi chiều, liền dễ dàng buồn ngủ, chỉ để cho cô muốn ngủ.
Trần Vũ Hàm nhăn mặt, sau vài phút buồn bực, thân thể trượt xuống, lại nằm xuống.
“Tóm lại, sẽ đến thôi, vốn mấy ngày nữa cũng tới, em muốn ngủ, anh bận việc của anh đi.”
“Em chờ một chút ngủ, anh đi ra ngoài một chút, lát nữa mở cửa cho anh.”
“Đi đâu?” Anh tự hỏi lễ tân cho thêm một thẻ phòng nữa không được sao? ”
Giọng điệu Trần Vũ Hàm nói chuyện lại không kiên nhẫn, lông mày giống như hai con sâu bướm ở bên kia vặn lại, vẻ mặt đều viết chữ không vui trừng mắt nhìn anh.
Khương Yển nhìn cô một lát với ánh mắt thâm thúy, đứng dậy đi về phía cô, cúi người hôn lên trán cô, liền rời khỏi phòng.
Nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại vang lên, Trần Vũ Hàm cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, hoài nghi Khương Yển không cần mình nữa, mình chắc chắn vừa rồi chọc anh tức giận, cho nên anh mới có thể không nói một tiếng liền ra cửa.
Khương Yển vừa định vào thang máy, chợt nghe Trần Vũ Hàm gọi điện thoại tới, tiếng khóc thương tâm kia, khiến anh muốn bước cũng không được, chỉ có thể quay trở lại, nói: “Anh không tức giận, anh vừa rồi không phải nói với em, anh rất nhanh sẽ trở về, quên đi, anh không đi nữa, em mở cửa cho anh, anh xem lát nữa có thể gọi đồ ăn mang mang đến hay là để cho người của khách sạn đi mua hay không. ”
“Anh muốn làm gì?”
“Kỳ kinh kiểm tra trước đã. ”
Trần Vũ Hàm nghe Khương Yển nói, mở cửa nhìn anh tiến vào, cả người đều là nước mắt, có chút ngốc nghếch.
Cô thật sự không nghĩ đến phương diện này, cô đều cảm thấy, mình có phải không có khả năng mang thai đứa bé của Khương Yển hay không…
Cuối cùng que thử thai cũng được giao bởi nhà thuốc, sau đó đưa cho lễ tân khách sạn đưa lên.

Bình luận

Để lại bình luận