Chương 6

Điền Yên giật mình quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang trừng mắt nhìn mình, lông mày sắc như dao, hung thần ác sát.

“Cho rằng dọn đi là sẽ không có chuyện gì à? Đặt thức ăn ở đây, gọi ông chủ của các cô đến đây.”

“Đúng đúng! Gọi ông chủ của các người đến. Hôm nay anh Phú ăn đồ ăn có sâu, nhất định không tha cho các người!”

Điền Yên buông tay, liên tục gật đầu, không dám lên tiếng, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

Cửa được đóng lại, Điền Yên tới hành lang rồi quẹo vào góc mới dám mở tay ra. Bàng Kinh Phú đưa cho cô một tờ giấy, mặt trên viết ‘303’.

Điền Yên ngẩng đầu nhìn số phòng, đi về phía trước hai bước, không dám xác định. Cô chậm rì rì mở phòng 303 rồi nhìn vào trong.

Cánh cửa đột nhiên bị kéo vào, cô suýt chút ngã xuống, có người túm lấy vai cô đẩy cô vào tường. Một thiếu niên tóc đỏ đứng trước trừng mắt nhìn cô: “Cô lén lút làm gì thế!”

Điền Yên nhìn về phía sau cậu ta, sáu người đàn ông tuổi tác không đồng nhất, vẻ mặt đề phòng nhìn cô. Trên bàn không có đồ ăn, họ chỉ ngồi đó như đang đợi ai.

Điền Yên giơ tờ giấy trong tay lên: “Có người đưa cho tôi.”

Thiếu niên trước mặt nhận lấy, phía sau có mấy người vội vàng đứng dậy.

Vẻ mặt cậu ta ngưng trọng cất tờ giấy vào túi áo khoác da: “Mau đưa mọi người đi!”

Tất cả mọi người bắt đầu vọt vào phòng 909, bên trong truyền đến tiếng đánh nhau. Âm thanh ghế ngã và đồ ăn bị đổ càng thêm ồn ào, thậm chí còn có tiếng thét chói tai của đàn ông.

Những người phục vụ trên hành lang bắt đầu ngó vào, Điền Yên cũng không ngoại lệ.

“Mau đi gọi giám đốc lại đây.”

Điền Yên bị sai sử, ai kêu cô là người mới, đành phải nhận mệnh mà đi. Cùng lúc đó, cửa phòng riêng bị phá, nhóm phục vụ hoảng sợ bỏ chạy, hàng chục người lao ra ngoài và chạy mất.

Cánh tay của Điền Yên đột nhiên bị người túm chặt, cô bị kéo vào đội ngũ đang chạy trốn. Cô bị kéo đi như một con gà, nhiều lần suýt ngã xuống đất.

“Chia nhau ra hành động. Tôi lên tầng mười bảy dỡ hàng. Hai người xuống bãi đậu xe ở tầng hầm lái xe. Lão đại… Lão đại đâu?”

Lối đi an toàn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả nhịp tim đập vô cùng rõ ràng.

Điền Yên ngồi xổm trên mặt đất, lưng dựa tường thở dốc, cô há to miệng nhưng lại không dám quá dùng sức, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô nghe được một tiếng xé rách thanh thúy.

Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh thận trọng mở hé cửa nhìn ra ngoài.

“Anh, anh ơi.” Điền Yên chọc chọc tay anh.

“Cái gì!” Bàng Kinh Phú nhíu mày quay đầu lại.

Điền Yên nâng cánh tay lên, chỉ chỉ dưới cánh tay, nhỏ giọng nói: “Áo anh rách rồi.”

Bàng Kinh Phú vừa cúi đầu đã thấy phía dưới áo khoác tây trang bị rách một đường to, vài đường mảnh bị kéo ra, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.

Anh tặc lưỡi: “Thằng nhóc thúi này tìm cho mình bộ đồ kiểu gì vậy.”

Anh để tay ra sau người kéo cổ tay áo ra, ném áo khoác cho cô: “Cầm lấy, cô cởi tạp dề ra đi, chướng mắt.”

Điền Yên đồng ý. Cô ngồi xổm một bên có chút không hiểu vì sao Bàng Kinh Phú lại kéo cô theo trốn chung. Anh không cần mang cô đến nơi nguy hiểm như vậy chỉ để lợi dụng cô.

Cả người cô tràn ngập vị nghèo kiết hủ lậu, đâu ra giá trị lợi dụng.

Điện thoại rung lên, anh đặt vào tai, nói vài câu thì đứng dậy cúp máy, túm Điền Yên lên, kéo cánh tay cô đi xuống lầu.

Bị anh lôi kéo, bước chân Điền Yên vội vàng, cô giơ tay trái lên, nghiêng toàn bộ người rồi bước vội lên cầu thang theo bước chân dài của anh.

“Anh đi đâu vậy?”

“Câm miệng nói ít lại.” Giọng nói tàn nhẫn của anh có lực sát thương như của xã hội đen vậy.

Ở bãi đỗ xe tầng hầm, vừa ra khỏi lối ra, một chiếc Audi màu đen nháy đèn chiếu xa và phóng nhanh về phía họ rồi dừng lại.

Bàng Kinh Phú mở cửa xe, trở tay đẩy Điền Yên vào.

“Lão đại, ai vậy?”

Bàng Kinh Phú mở cửa một bên khác ở ghế sau xe ngồi vào, anh đóng cửa xe lạnh lùng nói.

“Kẻ chết thay.”

“Cái gì?”

Người lên tiếng đầu tiên không phải Điền Yên mà là thiếu niên tóc đỏ ngồi ở ghế phụ.

“Đây không phải là người phục vụ kia sao, cô ấy cũng là người lão đại mang đến để nằm vùng à?”

Nghe được hai chữ nằm vùng, Điền Yên theo phản ứng sinh lý mà giật mình, vẻ mặt ngây thơ lắc đầu, ôm chặt áo khoác trong lòng ngực.

Bình luận

Để lại bình luận