Chương 13

“Anh, tôi không cần anh chữa thương cho tôi. Anh có thể đừng để những người đó đuổi giết tôi, tôi thật sự không muốn chết, thật sự không muốn.”

Điền Yên lắc đầu, mái tóc hỗn độn, mồ hôi nhớp nháp trên trán cọ lên chiếc giường thượng hạng, khiến ánh mắt Bàng Kinh Phú có chút bài xích.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải đồng ý với yêu cầu của cô. Nếu không phải trong lòng cô có quỷ, sao lại trêu chọc tôi, đây là cái giá cô phải trả.”

“Tôi thật sự không trêu chọc anh…. Thật sự không có, cầu xin anh tin tôi đi, tôi thật sự chỉ đi làm mà thôi…”

Bàng Kinh Phú lười nghe cô khóc lóc kể lể, xoay người rời đi.

Trực giác của anh từ trước đến nay chưa bao giờ sai, phàm là có chút manh mối không thích hợp anh đều phải kịp thời ngăn chặn, để tránh không cẩn thận gây nên đại họa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Nham Oanh và Lưu Hoành Dật cùng đến. Nghe nói trong nhà Bàng Kinh Phú có phụ nữ, đến nghe bát quái thì mới phát hiện là ‘kẻ chết thay’ như hoa như ngọc.

Hiển nhiên Bàng Kinh Phú vừa mới tỉnh ngủ. Anh mặc bộ quần áo màu đen ở nhà, tơ lụa trên người thít chặt cơ bắp rắn chắc, nhìn không sót một thứ gì.

Cổ áo ngủ mở rộng lộ ra xương quai xanh. Anh xắn tay áo lên, đi chân trần ngồi xuống sô pha. Anh bưng ly trà ngon vừa pha lên uống, chân này gác lên chân kia.

Bàng Kinh Phú thổi sương trắng trên trà nóng. Lưu Hoành Dật đưa nội dung trong máy tính cho anh xem, thấy cửa phòng ngủ mở rộng, anh ta cố ý đè thấp âm thanh.

“Người phụ nữ này thật sự không đơn giản.”

Bàng Kinh Phú nhướng mày.

“Một ngày làm hai công việc, cuối tuần ba công việc, có đôi khi một ngày nhiều nhất làm tận bốn công việc! Thời gian làm việc và nghỉ ngơi một ngày không quá năm tiếng, không chết đã là cực hạn.”

Anh cụp mày xuống.

Lưu Hoành Dật lướt màn hình: “Ba mẹ cô ta là dân cờ bạc, còn đều là kẻ nghiện rượu. Nửa năm trước đánh bạc thua hết tài sản trong nhà, say rượu lái xe rớt xuống sông bỏ mình, để lại khoảng nợ chín trăm vạn, còn đều là cho vay nặng lãi. Cô ta phải trả hết khoản nợ này.”

Một số bức ảnh về tai nạn giao thông hiện lên. Bức ảnh cuối cùng là lúc cô còn là học sinh, dung mạo ngây ngô không khác bao nhiêu với hiện tại, chỉ là ánh mắt đã mất đi sự trong sáng và ngây thơ ngày trước.

Điền Yên, hai mươi ba tuổi.

Là nhân viên chính thức của cửa hàng tiện lợi, kiêm chức nhân viên phục vụ nhà hàng, mấy ngày trước mới vào làm tiêu thụ ở quán bar, số lượng công việc bán thời gian rải rác lên tới ba mươi sáu công việc. Chỉ ngắn ngủi nửa năm, cuộc sống của cô còn phong phú hơn người thường.

Bàng Kinh Phú nhấp một hớp nước trà.

Trà nóng thấm vào yết hầu, yết hầu lăn lộn, âm thanh anh trầm trầm: “Không tra được thứ khác sao? Nửa năm trước trong nhà cô ta xảy ra chuyện gì?”

“Cô ta là sinh viên vừa tốt nghiệp, ngày thường ở nhà học tập để chuẩn bị thi công chức. Thành tích không tồi, nếu không có ba mẹ phỏng chừng hiện tại cô ta đã là nhân viên công chức.”

Nhân viên công chức…….

“À.”

Thật thú vị.

Chẳng lẽ trực giác lần này của anh thật sự mất hiệu lực?

Dù sao không phải ai cũng có thể sống một cuộc sống vớ vẩn như vậy.

Nham Oanh làm bộ đi dạo trong phòng, ánh mắt thường xuyên liếc vào phòng ngủ, đôi tay đặt sau lưng, cổ nghiêng về phía trước giống như có tật giật mình.

Đột nhiên cậu ta bị điểm danh, Nham Oanh lập tức đứng thẳng người trả lời.

Lưu Hoành Dật đi tới vỗ vỗ lấy bả vai cậu ta: “Đi thôi.”

“Như vậy là xong rồi sao?”

“Nếu không cậu nghĩ sao?”

Lưu Hoành Dật hạ giọng, ghé vào tai cậu ta cảnh cáo: “Nếu nhìn loạn không cẩn thận bị rớt mắt. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có những thứ thà mù chứ đừng nhìn, có biết không!”

Nham Oanh nuốt nước miếng, trịnh trọng gật đầu: “Hiện tại đã biết.”

Bàng Kinh Phú ấn ngón tay vào bảng nhận dạng vân tay, thả hai người đi.

Điền Yên còn chưa tỉnh. Năm giờ sáng hôm qua còn nghe được tiếng cô kêu đau, anh khó có khi không trực tiếp ném người ra khỏi nhà.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh luôn có quy luật. Uống trà xong, sau đó ăn sáng. Lúc trong nhà chỉ có một mình anh, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Điền Yên lảo đảo đứng dậy khỏi giường, chân trần đạp lên thảm mềm mại, lông tơ thoải mái chui vào khe hở ngón chân, khiến cả người cô run rẩy một trận. Bụng đau nhức, cô cong eo ra khỏi phòng.

Bình luận

Để lại bình luận