Chương 229

Gò má Chúc Nhược Vân không có huyết sắc, mất máu quá nhiều lâm vào hôn mê.

Xe cứu thương và Phạm Tự Khanh một trước một sau chạy đến. Cha mẹ của đứa trẻ mang theo con dao đã liên tục xin lỗi Phạm Tự Khanh, cầu xin anh đừng bắt nó phải chịu trách nhiệm, bao nhiêu tiền họ cũng sẽ chi trả.

Phạm Tự Khanh phớt lờ đối phương, bước nhanh lên xe cứu thương, một đường yên lặng nắm tay Chúc Nhược Vân Từ đầu đến cuối không buông.

Sau khi vào phòng cấp cứu, Phạm Tự Khanh điều động kho máu ở bệnh viện lân cận, mới đoạt một cái mạng Chúc Nhược Vân gần sắp chết về.

Vết dao chỉnh tề, dùng lực mạnh đến mức không thể là người khác chém mà chỉ có thể là cô ấy đang tìm cái chết.

Ý thức được kết quả này, Phạm Tự Khanh có loại cảm giác vô lực không nói nên lời.

Sau khi Chúc Nhược Vân tỉnh lại, Phạm Tự Khanh nhét một cây kéo vào người cô ấy.

Nếu cô muốn tự hủy hoại bản thân thì tôi sẽ cho cô cơ hội thứ hai. Cứ làm đi, để tôi xem cô còn có bao nhiêu máu.

Phạm Tự Khanh nhéo mặt Chúc Nhược Vân, từ mặt không có huyết sắc bị nhéo đỏ trướng.

Phạm Tự Khanh thì thầm.

“Nhưng hãy nhớ, máu cô chảy ra là của lũ trẻ đó. Cô chảy bao nhiêu máu, tôi sẽ lấy càng nhiều máu từ chúng đổ vào cơ thể cô. Cô không sợ chết, nhưng bọn chúng thì chưa chắc.”

Chúc Nhược Vân ngẩng đầu lên, há miệng thở hổn hển, cúi đầu nhìn cánh tay đang bóp mình.

Bụng có cảm giác như bị bóp chặt.

Phạm Tự Khanh cúi xuống theo phản ứng bản năng.

Anh ta nhìn cô ấy cầm cây kéo áp vào bụng anh ta, dùng bàn tay vừa cắt cổ tay, chọc và bóp bụng anh ta.

Chiếc kéo cùn hoàn toàn không thể xuyên qua, cũng căn bản không thể nào cắt được da người. Lực quá mạnh trên cổ tay khiến vết thương lại nứt ra, máu nhuộm đỏ miếng gạc trắng.

Chúc Nhược Vân cố gắng hết sức để chống lại, cổ họng cô ấy bị bóp chặt, khàn khàn hét lên quyết tâm của mình.

“Đi chết đi… Chết đi… Anh đi chết đi!”

Chúc Nhược Vân là một người hèn nhát, ngu muội, vộ dụng, sợ phiền phức.

Cô ấy tham sống sợ chết, nhưng cũng thích khuất phục. Lần đầu bị Phạm Tự Khanh bắt, cô ấy hoàn toàn sợ hãi và co rúm lại như một con chuột đồng trong chuồng, sau đó bắt đầu hiểu rõ hoàn cảnh, từng chút từng chút muốn trốn thoát, sau khi ra ngoài, cô ấy không ngần ngại trèo lên giường của Phạm Tự Khanh.

Sau khi câu dẫn anh ta, Chúc Nhược Vân trở thành bạn giường của Phạm Tự Khanh. Cách cô ấy cầu xin không thông minh lắm, thậm chí còn ngu ngốc.

Ở trên giường, Phạm Tự Khanh luôn thích nói, nếu cô ấy nghe lời, anh ta sẽ thả cô ấy đi. Chúc Nhược Vân hết lần này đến lần khác bị anh ta lừa gạt, cho đến khi cô ấy mất hết tiền, nhiều lần nhìn thấu cách chi tiền, sau này số tiền đó trở thành của anh ta.

Chúc Nhược Vân lại bắt đầu dùng dao phản kháng anh ta, nhưng chưa bao giờ, giống như bây giờ, Phạm Tự Khanh có thể cảm nhận được sự căm ghét đến tận xương tủy của Chúc Nhược Vân đối với anh ta như vậy.

Thà để cổ tay mình bị què cũng muốn đâm con dao vào cơ thể anh ta.

Hoặc là nói, cô ấy làm vậy chỉ là để anh ta biết đến sự hận thù và sự trả thù của cô ấy, chỉ cần Phạm Tự Khanh không cẩn thận, Chúc Nhược Vân sẽ trực tiếp giết anh ta.

Nghĩ tới rất nhiều loại trừng phạt, nhưng Phạm Tự Khanh lại không làm gì cả.

Anh ta đang tự hỏi liệu một ngày nào đó anh ta có thật sự chết trong tay cô ấy hay không.

Biết rằng điều đó gần như không thể xảy ra, nhưng cho dù xác suất có là một phần mười triệu thì cũng hoàn toàn có khả năng.

Anh ta thích lên kế hoạch trước, giỏi nghĩ về hàng vạn khả năng.

Sau khi rời bệnh viện, Phạm Tự Khanh đưa cô ấy đến dinh thự của anh ta ở huyện Dương Thành, cũng là nơi lần đầu tiên Chúc Nhược Vân bị giam giữ.

Chúc Nhược Vân đã quen với việc bị trừng phạt, tưởng rằng sẽ phải đối mặt lần nữa với hậu quả khi dùng dao đâm anh ta.

Cô ấy bị hai vệ sĩ kéo vào trong sân, mấy người giúp việc nữ thấp giọng lùi về phía sau.

Chúc Nhược Vân vung tay, đá chân trần vùng vẫy lơ lửng trên không, áo bệnh viện trên người bị kéo lên trên, để lộ phần bụng bầm tím và lốm đốm đầy vết véo do lực quá mạnh của người đàn ông.

Vẻ mặt cô ấy xen lẫn hoảng sợ và tức giận, đang khóc lóc thảm thiết, tỏ ra không cam lòng.

Bình luận

Để lại bình luận