Chương 236

Phạm Tự Khanh đang trò chuyện với ai đó thì thư ký của anh ta đi tới, thấp giọng báo cáo Bàng Kinh Phú đã đến.

Phạm Tự Khanh nói với người trước mặt: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Trên đường đi, anh ta nhìn thấy người phụ nữ đi về phía phòng Chúc Nhược Vân, cũng không ngăn cản.

Đến nhà chính, Bàng Kinh Phú ngồi trên ghế sô pha trong góc, thân trên bị bóng mờ che phủ, hai chân bắt chéo, chân này đặt trên một cái chân khác, mười ngón tay đan chéo trước người, ánh mắt giống như rắn rết trong bùn, sắc bén âm trầm nhìn chằm chằm người đang đến.

Phạm Tự Khanh đưa rượu trong tay cho thư ký, lùi về sau đóng cửa lại, ở đây chỉ còn lại hai người họ.

“Hai vị thật ân ái, đến dự tiệc của tôi còn mặc giống nhau như đúc tình nhân.”

Bàng Kinh Phú mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen dài đến tận thắt lưng, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, cổ áo sơ mi rộng mở, yết hầu nhô ra, rung động khi anh nói chuyện.

“Gửi hai thư mời, anh có ý gì.”

“Tôi biết anh đang lo lắng điều gì.”

Phạm Tự Khanh đi tới, dùng tư thế giống anh ngồi đối diện với anh, chẳng qua là hai chân thu liễm hơn anh một chút.

“Tôi cam đoan với anh, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói bậy bạ.”

Lúc Điền Yên đi vào, ngoại trừ Chúc Nhược Vân đang ôm đứa bé trên giường, ở đây không có ai, kể cả người làm nữ cũng không có, hình như trong số rất nhiều khách khứa, chỉ có cô được phép vào đây.

“Chúc Nhược Vân.”

Người phụ nữ đang dỗ con ngủ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy người quen, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng vẫy tay gọi cô tới, hạ giọng nói.

“Điền Yên, cô mau đến nhìn con của tôi này, đây là đứa nhỏ của tôi, thằng bé tên là Nhược Nhược.” Điền Yên đi về phía cô ấy, nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ trong ngực. Làn da của cậu nhóc rất trắng, lông mi dày, mặt dựa sát vào trước ngực mẹ, khuôn mặt ngủ không buồn không lo.

“Dáng vẻ thằng bé đẹp mắt đúng chứ? Bình thường trừ tôi, ai cũng không thân cận được đâu. Thằng bé thích tôi nhất, đây là đứa con đầu lòng của tôi. Tôi đặt tên nó là Nhược Nhược. Nhược Nhược là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Tôi rất yêu thằng bé, không ai có thể cướp con khỏi tôi.” Chúc Nhược Vân cúi đầu nhìn mặt đứa bé, tự nhiên nói.

Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ kiểu kimono, in hoa văn màu hồng nhạt, cổ áo phẳng phiu, trừ lộ cổ thì không để lộ tí da thịt nào khác, sợi dây buộc ở eo được thắt chặt.

Điền Yên ngồi ở mép giường, đang định chạm vào mặt đứa trẻ, nhưng Chúc Nhược Vân giống như sợ cô sẽ cướp đi vậy, nhanh chóng quay lại ôm chặt đứa trẻ vào lòng, hoảng sợ thở dốc.

Điền Yên vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn sờ một cái.”

“Không được! Sức đề kháng của thằng bé rất yếu ớt, trừ tôi, người khác đều không thể sờ. Lần trước lên cơn sốt bị cảm thật lâu, làm tôi sợ chết khiếp.”

Lúc cô ấy nói lời này, ánh mắt trống rỗng không ánh sáng nhìn chằm chằm nơi nào đó, như bị mắc kẹt trong thế giới tình mẫu tử của riêng mình, không cách nào thoát ra. Điền Yên thu tay về: ” Được, tôi không sờ, cô đừng lo lắng.”

“Tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề, sao cô và Phạm Tự Khanh lại ở bên nhau?”

Chúc Nhược Vân lại trêu chọc khuôn mặt mềm mại của cậu nhóc, cười khúc khích khen ngợi:

“Nhìn con thật đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ là một cậu bé ngoan. Mẹ yêu Nhược Nhược nhất. Con nhất định phải lớn lên bình an và khỏe mạnh.”

Điền Yên nhìn phản ứng của cô ấy, kỳ quái kêu một tiếng: “Chúc Nhược Vân?”

Cô ấy vẫn đang khen ngợi Nhược Nhược trong ngực mình, dường như với cô ấy mà nói, Điền Yên đã không còn tồn tại trong căn phòng này.

Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, bọn họ đã rời đi sớm.

Ở trên máy bay, Điền Yên nói với Bàng Kinh Phú những suy đoán của bản thân: “Em hoài nghi Phạm Tự Khanh ngược đãi Chúc Nhược Vân.”

“Sao em nhìn ra được?”

Bàng Kinh Phú đồng thời ngạc nhiên trước trực giác nhạy bén của cô.

“Chúc Nhược Vân rất nhạy cảm với đứa bé, hẳn là Phạm Tự Khanh đã từng dùng đứa bé để hăm dọa cô ấy. Hơn nữa thắt lưng trên bộ đồ ngủ của cô ấy được thắt nút chết, còn có cổ áo…”

Điền Yên chạm vào cổ mình, lúc này sự nghi ngờ của cô nháy mắt sáng tỏ thông suốt. Cổ cô bị Bàng Kinh Phú cắn ra dấu vết, nên cô vô thức muốn giấu đi.

Bàng Kinh Phú che mắt Điền Yên để ngăn cô suy đoán thêm.

Bình luận

Để lại bình luận