Chương 238

Bên trong phủ đệ đều có thể nghe được tiếng bén nhọn của Chúc Nhược Vân, khoái cảm tàn bạo thể hiện sức mạnh và tham vọng của Phạm Tự Khanh, nhưng việc sử dụng các thủ đoạn cực đoan để kiểm soát cô ấy hiển nhiên là không đủ.

Phạm Tự Khanh kêu thư ký đưa đứa trẻ đi. Cách để kiểm soát Chúc Nhược Vân là cho cô ấy xem video của đứa trẻ mỗi ngày, Chúc Nhược Vân khóc muốn ra ngoài tìm đứa trẻ, Phạm Tự Khanh ngược lại không cản cô ấy.

Người duy nhất biết tung tích đứa nhỏ là Phạm Tự Khanh, không đến mười phút, cô ấy chạy về khóc lóc, túm lấy quần anh ta cầu xin anh ta trả đứa trẻ cho cô ấy.

Phạm Tự Khanh cho là như vậy thì có thể nắm chắc chắn Chúc Nhược Vân trong tay.

Cho đến một ngày, anh ta thấy Chúc Nhược Vân quỳ trước mặt thư ký của mình, cầu xin thư ký cho cô ấy biết địa chỉ của đứa trẻ.

Trời sanh trong xương mang hèn mọn, trừ anh ta ra, cô ấy cũng có thể dùng cách tương tự để cầu xin một người đàn ông khác.

Nếu Phạm Tự Khanh là một người cực đoan, vậy thì Chúc Nhược Vân lại không như vậy. Trong mắt anh ta, cô ấy có thể vì đứa nhỏ mà cống hiến tất cả. Ngoại trừ thân thể ra, còn có tôn nghiêm, nhân cách, thậm chí cả mạng sống của mình.

Anh ta hận vì sao Chúc Nhược Vân có thể vứt bỏ những thứ này, nhưng khi anh ta phản ứng lại, anh ta nhận ra rằng những thứ này ở cô ấy, đều đã bị ảnh ta chà đạp.

Phạm Tự Khanh trả Nhược Nhược lại cho Chúc Nhược Vân.

Anh ta đánh đứa trẻ trước mặt Chúc Nhược Vân chỉ vì nó nói vài lời không văn minh. Học từ ‘thao’ từ anh ta, rồi nằm đè lên người Chúc Nhược Vân và véo cổ cô ấy.

Phạm Tự Khanh dùng bàn tay đánh mông của Nhược Nhược. Chúc Nhược Vân ở bên cạnh kêu khóc bị người giúp việc nữ ngăn cản, tiếng khóc của cô ấy càng chói tai hơn Nhược Nhược.

Năm người giúp việc nữ mới có thể miễn cưỡng kiềm chế Chúc Nhược Vân vùng vẫy, cô ấy nằm rạp xuống, ngửa đầu gào thét trên đất: “Anh đánh tôi đi! Đừng đánh con! Anh để tôi làm cái gì cũng được, tôi xin anh, anh đừng đánh nữa! Nhược Nhược, Nhược Nhược!”

Đứa nhỏ hai tuổi khóc muốn nghẹt thở, cơ thể nằm trên đùi Phạm Tự Khanh, đầu ngẩng lên không trung, sắc mặt tím tái đến lạ, hai má đỏ bừng.

Ánh mắt Phạm Tự Khanh âm u dời về phía Chúc Nhược Vân trên đất.

“Làm cái gì cũng được?”

Chúc Nhược Vân không ngừng gật đầu hít thở: “Cái gì cũng được… Cái gì cũng được…”

Phạm Tự Khanh dừng tay lại, hai tay đặt trên lưng Nhược Nhược, dùng chính đứa con của mình làm công cụ để theo đuổi dục vọng ích kỷ của bản thân.

Hai chân anh ta rộng mở, tư thế ngồi giống như người thống trị quyền lực trên ngai vàng. Dưới cặp kính không gọng, đã sớm có lòng dạ tối tăm, thứ văn nhã bại hoại nắm chắc thắng lợi.

“Từng chút một trả lại tôn nghiêm cho tôi, đặt địa vị của tôi lên trên Nhược Nhược! Đối xử với tôi giống như cách cô đối xử với Nhược Nhược! Hôn thằng bé, ôm, yêu, cứ làm giống như vậy. Tại sao cô lại luôn đối xử với tôi như vậy!”

“Nghe chưa!”

Anh ta gầm lên.

Thứ văn nhã bại hoại xé mặt nạ, cất giấu một trái tim yêu thương dâng trào giấu trong lồng ngực.

Chúc Nhược Vân đang nằm trên sàn nhà, đã sớm khóc không còn hình dáng, cô than vãn khóc lớn nói được.

Con của bọn họ được sinh ra khi Điền Yên ba mươi tuổi.

Bé gái tên là Điền Thời Mạn. Ban đầu Điền Yên chỉ định lấy một chữ Mạn duy nhất, hy vọng bé con có thể lớn lên mạnh mẽ như dây leo.

Sau đó Bàng Kinh Phú nói ‘Mạn’ là một từ hay, lớn lên không nhanh không chậm. Về sau nữa, anh nói muốn đặt tên con là Thời Mạn, anh muốn thời gian trôi qua chậm một chút.

Có lẽ vì cái tên này mà từ khi còn nhỏ phản ứng của Thời Mạn đã chậm hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa.

Lúc những đứa bé đã biết đi, cô bé còn học cách lật. Thỉnh thoảng hai người dạy cô bé cách đi, một người ở phía sau giữ nách để đỡ bé, một người lại ngồi xổm trước mặt vẫy tay với bé, đến cuối cùng hai người bọn họ luôn là người kiệt sức trước.

Cũng may cơ thể Thời Mạn rất khỏe mạnh, ngoài việc di chuyển hơi chậm một chút. Ở nhà Cur sẽ thường xuyên đi theo Thời Mạn, để đề phòng cô bé leo trèo hoặc ngã.

Lúc Thời Mạn hai tuổi, cô bé thích nằm trên người Cur, muốn nó cõng đi khắp nơi, mỗi khi chơi như vậy, cô bé lại không nhịn được cười, sau đó miệng dính đầy lông của Cur.

Bình luận

Để lại bình luận