Chương 2

“Lê Đông, em quen biết cậu ta sao?”

“Bạn cùng lớp.” Giọng Lê Đông rầu rĩ.

“Khó trách vừa rồi cậu ta liếc em một cái, em có thông tin liên lạc của hắn không ?”

Lê Đông rũ xuống mi mắt: “Không có.”

Cách đó không xa, có một nam sinh thấy hắn lại đây, nhảy dựng lên , khoác tay lên cô Khương Từ Nam áp xuống, không biết nói gì đó, cất tiếng cười to.

Một nhóm người cầm bóng rổ đi về phía sân chơi, vây quanh nam sinh cao lớn thẳng tắp ở giữa.

Trang Hạ nhướng mày, tô đôi môi đỏ mọng, cười quyến rũ:

“Cậu ta có vẻ khá nổi tiếng, chắc có rất nhiều người theo đuổi cậu ta, loại học sinh cấp ba tuổi này huyết khí phương cương*, hẳn là rất dễ thu phục ”

*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.

Lê Đông mày nhăn lại, cõng cặp sách đi về phía trước.

Trang Hạ dùng giày cao gót đá vào bắp chân cô:

“Này, giúp chị lấy thông tin liên lạc của cậu ta, chị sẽ không cần tiền tiêu vặt của em nữa”

” đừng làm khó em , em với cậu ta không có quan hệ gì”

“Em ngay cả nói cũng không nói? Em thật đúng là vô dụng!” Trang Hạ hừ một tiếng, khinh thường trừng mắt.

Cô biết Lê Đông sống nội tâm, sợ xã giao, bắt cô ấy nói chuyện với người lạ chẳng khác nào giết cô ấy, cho nên cô mới không thích cái người em kế này, một chút cơ hội thành tài cũng không có.

Buổi sáng 7 giờ, Lê Đông ngủ quên trong giờ tự học buổi sáng, 8:30 trong tiết học Ngữ Văn đầu tiên, cô bị phấn đánh vào đầu, giọng nói đanh thép và hung dữ của giáo viên chủ nhiệm làm cả lớp im bặt.

“Đứng dậy cho tôi! Vừa vào lớp là đi ngủ, cả ngày ngoại trừ quấy rối với ngủ thì còn làm được gì nữa hả ! Hôm qua học bài hay làm bài tập muộn thế hả? Học năm hai trung học mà vẫn vô kỷ luật như vậy sao?”

Nghe được lời mỉa mai, Lê Đông cúi đầu đứng ở nơi đó, nghe thấy phía sau có người cười nhạo cô, không cần quay đầu lại cũng biết là ba người trong tổ.

“Lần sau nhất định phải gọi điện thoại cho phụ huynh! Đứng sau lưng tôi nghe giảng bài!! ”

Lê Đông ôm cuốn sách trên tay bước đi, khi đi ngang qua Khương Từ Niên đang ở phía bên kia lối đi, cô liếc nhìn anh, anh đang đọc sách mà không chú ý, anh đọc sách vật lý trong giờ Ngữ Văn.

Cảm giác nổi loạn khiến Lê Đông muốn cười một cách khó hiểu.

Chủ nhiệm lớp nghiêm túc vỗ bục giảng.

“Gần đây, các giáo viên vật lý, lịch sử và toán học đều phản ánh với tôi về việc mọi người trong lớp đều chép bài tập về nhà của bạn khác. Vậy nên bài tập cuối tuần này sẽ được chia thành các bài tập nhóm. Mỗi nhóm không giống nhau , những người lúc trước chép bài tập của người khác thì phải tự hiểu tự làm lấy , bây giờ được chép bài tập nhưng về sau thì ai cho chép?

Lê Đông giả vờ đọc sách, nhướng mi, nhìn thấy ba cô gái ở hàng sau, đang nhếch mép cười với cô.

Trong lớp vật lý tiết bốn, khi điểm danh Khương Từ Niên được yêu cầu trả lời các câu hỏi trong sách bài tập , khi hắn không hiểu ra sao , liền nhìn đến cách vách Lê Đông bàn bên cạnh khoa tay múa chân một con số cho anh xem, hai ngón tay mảnh khảnh quơ quơ trong không trung.

Khương Từ Niên nửa tin nửa ngờ trả lời: “Hai độ C.”

“Đúng, ngồi xuống.”

Khương Từ Niên ngồi xuống, không tự giác mà đem ngón trỏ để ở trên mũi, che lại mũi môi.

Anh nhìn Lê Đông nhưng cô không quay lại, dường như đó chỉ là chuyện vặt đối với cô.

Buổi trưa tan học, Lê Đông thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi căng tin, liền nhìn thấy Khương Từ Niên đi tới bên cạnh bàn của cô.

Lê Đông sững người, một cảm giác căng thẳng mãnh liệt từ lòng bàn chân trong nháy mắt truyền đến, lòng bàn chân tê dại, hai chân mềm nhũn.

Đầu óc trống rỗng choáng váng vì mất lý trí, máu trong người sôi trào lên vì phấn khích, cô mừng vì mình không phải là người dễ đỏ mặt như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận