Chương 13

Hôm nay là thứ hai, cô lại là người tới sớm nhất trường, bác bảo vệ mở cửa nhìn cô với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, bình thường bác ấy chỉ thấy giáo viên tới sớm, trước giờ chưa có điều ngược lại.

Lên đến lớp học, Lê Đông lấy trong cặp ra ba xấp tài liệu, đặt lên bàn ba người ở bàn trên, sau đó quay về chỗ ngồi của mình, cô gục đầu xuống bàn, định bụng sẽ ngủ bù một chút, chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, có một người len lỏi đi ngang qua dãy bàn của cô, đụng thật mạnh vào bàn cô một cái.

Lê Đông giật mình tỉnh giật, tiếng ồn trong lớp học lập tức xông vào lỗ tai cô.

Cô ngẩng đầu nheo nheo mắt, nhìn quanh một lượt, đúng là ngày thu tài liệu có khác, mội người đều đến đông đủ, nhưng vì thế lại dẫn đến lớp rất ồn ào, mất trật tự.

Cô xoay người nhìn ra sau, người đụng bàn cô ban nãy là lớp trưởng, sắc mặt của cậu ta tỉnh bơ như không có gì, cũng không quay đầu lại nhìn cô.

Lê Đông nghĩ chắc cậu ta cũng không cố ý.

Nhưng trong trường hợp cậu ta có lỡ đụng bàn cô, cũng nên mở miệng xin lỗi cô một tiếng, đằng này…

Cô vòng tay trước ngực, trong bụng vô cùng buồn bực.

Cửa lớp bị đẩy ra, giáo viên chủ nhiệm đã đến.

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh, học sinh về lại đúng vị trí của mình, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, có người còn giả vờ mở sách giáo khoa ra xem.

Lê Đông khẽ hít một hơi để tinh thần tĩnh táo hơn, cô hơi cuối đầu xuống.

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nhìn quanh lớp một lượt, sau đó cất giọng: “Các tổ trưởng bắt đầu đi thu bài tập, ai không nộp ghi tên lại, cuối giờ tan học đến văn phòng gặp tôi.”

Lê Đông lôi trong học bàn ra một chiếc gương, loại cầm vừa lòng bàn tay, cô mở gương ra soi về phía sau.

Bàn tay cầm gương, khéo léo lọt vào một đôi mắt thanh tú có vài phần lạnh lẽo.

Khương Từ Niên đang chăm chú nhìn vào sách bài tập, dường như có một nguồn năng lực nào đó trong anh, nhắc nhở ai đó đang nhìn trộm mình, anh ngẩng đầu, ánh mắt ấy đã lọt vào trong gương.

Anh bày ra bộ dạng lười biếng, lông mày nhướng lên một bên, cộng thêm nụ cười nhếch mép, thật tình, ai nhìn thấy gương mặt này cũng cảm thấy gợi đòn vô cùng.

Khương Từ Niên duỗi tay cầm một cây bút, anh đưa lên, xoay ngược đuôi bút lại, cho vào trong miệng, dùng lưỡi liếm quanh đỉnh của đuôi bút một vòng.

Sau đó anh cho hẳn nửa cây bút vào trong miệng, chiến lưỡi đỏ thẫm không ngừng liếm láp quanh thân bút, hàm răng trắng như sứ cắn hờ lên thân bút, tựa như cây bút là một món ăn gì đó rất ngon, từng giọt từng giọt nước bọt trắng xóa không ngừng đậu trên cán bún.

Anh nhìn vào gương, ánh mắt cười như không cười, dường như muốn khiêu khích cô.

Đầu lưỡi liếm mút càng ngày càng…dâm đãng.

Trong lớp học này chỉ có hai người hiểu.

Chiếc bút đấy đã từng ở trong thân dưới của cô.

— — —

Tới giờ nghỉ trưa, Khương Từ Niên bị các bạn học trong lớp kéo đi chơi bóng.

Lê Đông thu dọn sách vở, chuẩn bị đi ăn cơm trưa, nhìn về phía cửa sau của lớp. Anh đang bị đám con trai vây quanh, trong đám đông ấy, anh là người có chiều cao nổi bật nhất, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết anh đang ở đâu.

Trước giờ Khương Từ Niên đi đâu cũng được chào đón, anh chắc chắn có một ma lực thu hút người khác, bất kể là nam, nữ, đồng tính, hay thậm chí là động vật đều yêu quý anh.

Lê Đông thầm nghĩ, giá như cô có một nữa ma lực như anh thôi cũng mãn nguyện rồi, cuộc sống cô sẽ không đến mức cực khổ, trái ngang như bây giờ. Ở nhà thì bị người thân không thèm dòm ngó đã đành, còn ở trường thì…

Cô dừng bước, dựa vào lan can hành lang, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quan hệ của hai người là gì?

Đơn giản chỉ là bạn giường thôi sao?

Lê Đông lấy điện thoại ra, nhắn vào mục tin nhắn, gửi cho anh: [Một đề một lần, số lượng tùy cậu quyết.]

Bình luận

Để lại bình luận