Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Nhìn ai bằng hai mắt.”

Thanh âm thình lình cất cao, tập kích tiến vào lỗ tai, ngữ khí bị áp thấp đến mức trầm thấp, tối tăm, phía sau hàn khí lạnh buốt thổi thẳng vào cột sống.

Ba người kinh hoảng thất thố mà quay đầu lại, tay phải Khương Từ Niên nắm chặt chụp cầu lông, dáng người cao dỏng, bước nhanh như bay từ bên ngoài đi tới.

Nửa bên mặt của anh bị ánh sáng hắt vào trông như bóng ma, khóa kéo áo đồng phục kéo ra, góc áo giơ lên, đôi mắt tam bạch giận dữ nhìn trừng trừng, thân thể tràn ra lộ khí uy hiếp, áp lực, làm người khác phải liên tục lui về phía sau.

Tất cả tiếng hít thở tàn bạo giờ chỉ còn không khí bi thương ngập trời, vợt bóng ở trong tay anh linh hoạt xoay một vòng, tung lên giữa không trung, thanh âm người nọ xin tha còn chưa kịp phát ra thì đã bị vợt rơi xuống hung hăng đánh xuống.

Vợt bóng bị bẻ gãy thành gậy gộc nắm ở trong tay anh, anh chẳng phân biệt giới tính mà ẩu đả với người ở đằng trước, từng tiếng quyền va đến da thịt, vang tiếng trầm đục, tiếng thét chót tai vừa rồi đột nhiên im bặt, điên cuồng đốt cháy lửa phẫn nộ, châm hết vào tất cả sự vật có ở chung quanh.

Lê Đông tránh ở góc tường, đưa lưng về phía anh, cánh tay ôm đầu bị anh khom lưng nắm lên, lập tức cả người bị chặn ngang ôm vào trong lồng ngực.

Anh chân dài vượt qua mấy cái thân thể ngang dọc tứ tung trên mặt đất, đem cô từ chỗ này mang đi.

Lê Đông dùng cánh tay ngăn cách mặt, Khương Từ Niên cúi người dán ở cái trán của cô, thanh âm lửa giận đã tiêu tán, trở lại như bình thường giọng diệu lười biếng tản mạn, ngậm ý cười, trấn an cảm xúc đang sợ hãi của cô.

“Coi tôi giống như cái người bạn tùy lúc cậu muốn kêu thì đến, làm như vậy đã tính là đủ tư cách chưa?”

Cuối hành lang trường học là phòng y tế, giữa trưa thứ hai đều bị khóa, thầy giáo trông coi căn phòng này đã bị kêu đi họp, Khương Từ Niên ở phòng cất chứa cách vách tìm thuốc hạ sốt.

Cửa phòng y tế bị mở ra, Lê Đông nằm ở trên giường, rúc ở trong chăn rầm rì kêu lên đau đớn.

Khăn voan của chăn đột nhiên xốc lên, cô bất mãn, ủy khuất mà hai mắt đẫm lệ, khi nhìn đến người tới thì sửng sốt.

“Lớp trưởng?”

Mới vừa rồi là vẻ mặt đau khổ vô tội lúc này đã không còn chút gì mà trở thành bộ dáng nghiêm trang.

Ngược lại vẻ mặt Quan Xuyên lại không có biểu tình gì, nhìn cô biểu diễn.

Lê Đông nhìn không hiểu cậu ta muốn làm gì: “Có chuyện gì sao?”

“Sáng nay, chủ nhiệm lớp thấy ở trên bàn có giấy báo tin cứu người, là cậu đi.”

“Cậu đang nói cái gì……”

Quan Xuyên cong môi, có thâm ý khác mà nhìn cô, trên mặt kia rõ ràng chính là một đống biểu tình trào phúng.

Cậu ta nhấc lên lông mày kiếm, ánh mắt phá lệ sắc bén.

Lê Đông hé miệng vừa muốn nói chuyện, Quan Xuyên lại cười lạnh một tiếng.

“Không nhìn ra nha, cậu còn rất có tâm cơ, cố ý để cho ba người kia, làm cho các cô ấy đánh mình, sau đó lại làm Khương Từ Niên ra tay cứu cậu, tuy rằng tôi không biết cậu ta vì cái gì mà giúp cậu, bất quá này hành động này đích xác nằm ngoài dự liệu của tôi.”

Lê Đông nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn một cái chỗ cửa lớn, lại nhìn về phía anh ta: “Nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, cậu có chứng vọng tưởng à.”

“Khương Từ Niên có phải rất có tiền hay không.” Quan Xuyên nhíu mày kiếm, rõ ràng là học sinh ba tốt lại ở trong top đầu, thoạt nhìn lại có một bộ dạng hung ác: “Trên tay cậu ta mang đều là đồ hơn năm chữ số, lớn lên còn đẹp trai, rõ ràng là học sinh cao trung mà đã có dáng vẻ như vậy, ánh mắt của cậu không tồi.”

“Chỉ là thủ đoạn quá thấp, mệt cho gia hỏa này lại cư nhiên rất tin tưởng cậu, phỏng chừng là chẳng hay biết gì.”

Lê Đông khẩn trương mà cắn răng hàm, nhưng trên mặt vẫn giả bộ mạnh mẽ bình tĩnh, ánh mắt cô không chút nào chịu khuất phục mà trừng mắt nhìn anh ta, tròng mắt đen thui cứng cỏi đến không dao động, rất có thái độ muốn cùng anh ta đồng quy vu tận.

Bình luận

Để lại bình luận