Chương 18

Lê Đông dùng đôi con ngươi đen bóng trừng lớn nhìn cậu ta, trong suốt giống như là viên pha lê, không cam lòng tức giận oán hận chất chứa bên trong viên pha lê đó, khiến người nhìn vào cảm thấy ngứa ngáy tim gan, muốn bắt nạt cô một chút.

Trong lớp thực nghiệm vật lý, một tổ bốn người, tự do chia tổ.

Các nam sinh như tổ ong vò vẽ mà đứng dậy, vài tiếng kêu hỗn loạn gọi Khương Từ Niên.

Chỉ thấy Khương Từ Niên cầm ghế đứng lên, lập tức đi về phía bên cạnh bàn Lê Đông, buông ghế ngồi xuống.

Toàn bộ phòng học bỗng chốc rơi vào một khoảng im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi.

Sau khi yên tĩnh qua đi, là từ đợt này đến đợt khác âm thanh ồn ào tràn tới, không sợ làm lớn sự việc, các học sinh đi đầu vỗ tay, mọi người ùa theo vỗ tay thành từng đợt vang dội.

Là người không hiểu việc gì xảy ra, giáo viên vật lý đang viết bảng đen ngừng lại, xoay người cảnh cáo: “Nói nhỏ chút! Cho các em đang thảo luận thực nghiệm, không phải nói chuyện riêng.”

Lê Đông cúi đầu, nhấc lên mí mắt, liếc liếc mắt Khương Từ Niên ngồi bên cạnh, sắc mặt anh hết sức tự nhiên.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của cô, Khương Từ Niên tới gần cô, thấp giọng dò hỏi: “Có vấn đề gì sao? Thưa cô giáo kiêm bạn giường.”

Lê Đông mặt đỏ tai hồng, vừa muốn nói chuyện đã bị đầu anh đập xuống, cứng rắn mà đụng vào nhau, đau đến mức vô nhe răng trợn mắt.

“Ai nha nha nha, xin lỗi xin lỗi.”

Khương Từ Niên che lại cái trán nhìn lại, Tống Tắc Tư dọn ghế lại đây ngồi, tay còn đang dừng ở giữa không trung, cợt nhả nói: “Vậy mà không thơm nhau, sớm biết vậy tôi lại dùng thêm chút lực.”

Quan Xuyên cũng dọn ghế lại đây ngồi, nghiêm trang nói: “Tống Tắc Tư, không cần ghép đôi lung tung, rất rõ ràng bọn họ không phải cái loại quan hệ như cậu nghĩ.”

“Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu lớp trưởng, hiện tại cũng đã chủ động ngồi cùng nhau dồi, về sau kia có khi còn cùng nhau kết hôn đó.”

Vừa ồn ào nói chuyện, Tống Tắc Tư cùng Quan Xuyên đã kéo ghế ngồi ở đối diện hai người bọn họ, tự động tạo thành một cái nhóm nhỏ.

Lê Đông có thể hiểu được vì Tống Tắc Tư cùng Khương Từ Niên cùng một đội bóng rổ nên đến ngồi cùng, nhưng mà Quan Xuyên vì sao lại chủ động ra đây ngồi cùng bọn họ vậy!

“Đầu không có việc gì chứ?” Khương Từ Niên vén nhẹ tóc mái đang che trước trán cô ra kiểm tra, Lê Đông liên tục xua tay: “Không có vấn đề gì.”

Tống Tắc Tư híp mắt, bỗng dưng hừ nhẹ một tiếng, thân mình hơi hơi nghiêng về hướng Quan Xuyên nói thì thầm: “Cậu không phải còn nói bọn họ không phải cái loại quan hệ mà tôi vẫn nghĩ sao sao.”

“Khó mà nói được.” Quan Xuyên mỉm cười nhìn về phía Lê Đông, tầm mắt hai người giao nhau trong một cái chớp mắt, trong lòng cậu ta lại mang ý xấu.

Lê Đông chuyên tâm nghiên cứu đề thực nghiệm, phân chia cho ba người còn lại một người một cái đề mục: “Các cậu đem phần này giải ra đi, xong rồi chúng ta tổng hợp lại là có thể tìm ra đáp án cuối cùng của đề này rồi.”

Tống Tắc Tư “Wow” một tiếng: “Lúc trước còn không nhìn ra, cậu cũng là cái học bá vật lý đó nha, lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng cậu là người học kém luôn luôn đội sổ, rồi mỗi ngày luôn bị chủ nhiệm lớp phê bình.”

Lê Đông theo thói quen tỏ vẻ làm ngơ, âm thanh của Khương Từ Niên vang lên lại đập vỡ hình tượng của cô: “Cậu ấy đương nhiên rất lợi hại, hiện tại Lê Đông chính là cô giáo dạy vật lý cho riêng tôi, cậu ấy sẽ không giảng bài cho người khác.”

Tống Tắc Tư: “… Cậu nói tự hào như vậy rốt cuộc là cái tình huống gì?”

Khóe môi của Quan Xuyên cố gắng hạ thấp xuống, cố nén ý cười.

Lê Đông bên ngoài tỏ ra bình tĩnh làm bài tập, nhưng thật ra đôi mắt của cô đã lướt qua Khương Từ Niên, giống như bị câu qua chỗ anh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy yết hầu của anh di chuyển, đôi môi ướt át của cô cũng sẽ gợn lên một vòng cung.

Bình luận

Để lại bình luận