Chương 182

Đôi khi ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mình lại làm những việc đó.

Nhưng trong đáy lòng cậu lại có một ý nghĩ mơ hồ tự nhủ bản thân, cậu không muốn Trang Hạ chết, cậu không sợ làm người thực vật cả đời, cũng không muốn nhìn thấy cô chết.

Nếu cô thật sự có thể tỉnh lại, vậy đối với cậu mà nói… Đó là một loại chuộc tội, cậu sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô cho đến khi được cô tha thứ mới thôi.

Trang Hạ không còn là mỹ nhân của Quan Xuyên nữa, cô là người chính trực chiếm vị trí quan trọng trong lòng cậu, nỗi sợ hãi về cái chết của cô đã trở thành nỗi sợ hãi và điểm yếu của cậu.

Quan Xuyên không thể chịu đựng được sự kích thích của bạo lực và lạm dụng, ngay cả khi xem video về ngược đãi trong yêu thích của mình, thì cậu ta vẫn không thể ương ngạnh được nữa.

Cậu đề nghị bác sĩ tâm lý điều trị một số cách, nhưng bác sĩ cho biết cậu đang trong tình trạng bình thường.

Sau khi phân tích hồi lâu, cuối cùng cậu cũng đưa ra kết luận rằng mình gặp phải phản ứng bất lợi cấp tính, căn bệnh này vừa lúc giúp được cậu khôi phục lại sức khỏe cùng tinh thần.

“Tự mình hãy nghĩ xem, có điều gì có ảnh hưởng đặc biệt lớn đến cậu không?”

Hình ảnh Trang Hạ nhảy lầu xuống khỏi tòa nhà đã hiện lên trong đầu Quan Xuyên.

Cậu cau mày, tâm lý bắt đầu hoảng sợ, muốn vứt bỏ những ký ức này đi, cậu đột nhiên lắc đầu để suy nghĩ bị văng đi, nhưng lại không có tác dụng gì cả.

“Xem ra cậu đã tìm được rồi.” Bác sĩ mỉm cười hiền lành, đặt cây bút máy trong tay xuống.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ không để cậu thuốc điều trị dược, cậu nên nhcậu chóng tìm biện pháp giải quyết chuyện này đang ảnh hưởng đối với cậu đi. Tục ngữ có nói, cởi chuông phải do người buộc chuông.”

Quan Xuyên im lặng một lúc.

“Tôi biết rồi.”

Người ấy đã rơi vào trạng thái thực vật, làm nhế nào để giải quyết được đây?

Quan Xuyên bước ra khỏi bệnh viện, chỉ thấy mình vẫn đang ngơ ngác, cậu chớp mắt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời tiết u ám khó hiểu khiến trong lòng cậu cảm thấy khó thở.

Cậu lái xe đến gặp Trang Trình Viêm, nơi đó là bệnh viện tâm thần.

Cuộc sống sinh hoạt của Trang Trình Viêm ở đây quả thực là bình thường, mái tóc được cắt xén nên đã trở nên mượt mà hơn rất nhiều, cảm xúc trong bệnh viện tâm thần cũng bất bình thường về mọi mặt, thậm chí có thể đánh giá là đã đạt tiêu chuẩn xuất viện, nhưng nếu đóng cửa lại thì thân thể của cậu không được hả ra, cho nên cũng không thể để cậu ta rời đi.

Nghe được bác sĩ nói có người nhà tới thăm, anh tò mò mà chờ cửa phòng bệnh mở ra.

Trang Trình Viêm bị nhốt ở nơi này hai năm, vẫn là lần đầu có người tới thăm anh.

Người đàn ông ăn mặc quần túi hộp màu đen cùng áo khoác kaki tiến vào, đầu tóc bản tấc có vẻ là người nhân cách ngoại thẳng chính trực, ngũ quan ngạnh lãng chính trực.

Trang Trình Viêm nhìn cậu ta có chút quen mắt, còn không có nhớ tới cậu ta là ai, đối phương đã mở miệng trước.

“Có muốn gặp chị gái không?”

Quan Xuyên tìm được mẹ Trang Hạ rồi, hai năm trước còn điên khùng đi khắp nơi tìm kiếm người, hiện tại trở thành người rửa chén ở nhà hàng.

Cậu đem thân nhân Trang Hạ đều đưa đến bên người Trang Hạ, cho bọn họ một số tiền, đem người dàn xếp tốt, có bọn họ bồi Trang Hạ nói chuyện phiếm, không biết đây có tính là một loại chuộc tội hay không.

Trang Hạ hôn mê suốt 5 năm, ở có người nhà bồi cô ba năm sau, cô kỳ tích mà tỉnh lại.

Nghe được tin tức này của Quan Xuyên, người cha vốn đang bị an bài làm cảnh ngục thực tập trong trại giam vô cùng bất ngờ.

Ông bất đình mà thay quần áo chạy về bệnh viện, tâm tình sợ hãi kích động, chân có chút phát run.

Trang Hạ bị nhóm bác sĩ vây quanh toàn thân kiểm tra rồi một lần, Trang Trình Viêm và Trang Mân nắm tay cô kích động nói chuyện, Trang Mân dựa vào bả vai cô khóc ra tới, vỗ về cô không ngừng lặp lại: “Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận