Chương 184

“Tôi lùi lại là được, cô không cần kích động như vậy.”

Vừa dứt lời, cô lại bắt đầu phun ra, chỉ là lần này cái gì cũng không nhổ ra, che lại ngực đem cô khó chịu đến sắc mặt giống như giấy trắng, trang phục bệnh nhân càng đem cô sấn đến nhu nhược bất kham.

“Anh đi ra ngoài đi, đi ra ngoài!” Trang Hạ cầu xin cậu.

Quan Xuyên ngừng ở tại chỗ không nhúc nhích, cảm xúc rối rắm mà nâng mi:

“Trang Hạ……”

Nước mắt Trang Hạ khống chế không được mà rơi đi xuống, cô ngồi ở trên mặt đất gạch men sứ lạnh băng, khóc đến thở hổn hển.

“Đi xét nghiệm được không, Trang Hạ.”

Thẳng đến Quan Xuyên nói xong câu đó, cô giống như mới định thần cương tại chỗ.

Cô khó có thể tin mà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu cau mày túc ngạch.

Thật lâu sau, Quan Xuyên mới nhảy ra một câu.

“Xin lỗi.”

Cậu còn nói thêm: “Tôi chính là đồ cầm thú.”

Quan Xuyên tới tìm Khương Từ Niên thương lượng đối sách, đem cái gì cũng đều nói nói cho cậu ta, bao gồm những cái chính mình làm đó nhận không ra.

Trong phòng khách, Khương Từ Niên đối với bồn hoa trước mặt lại là tưới nước, lại là bón phân, công cụ gieo trồng đầy đủ hết mà bày một loạt, thậm chí cũng không biết, có hay không đang nghe cậu nói chuyện.

Bồn hoa có một viên cây non lớn lên còn không ngón giữa, không biết có cái gì đùa nghịch.

Quan Xuyên vừa định đánh gãy cậu, Khương Từ Niên buông ấm nước nói: “Cưỡng gian một người thực vật, xác thật là có đủ cầm thú.”

Quan Xuyên bực bội nắm tóc, đem đầu rũ đi xuống, thở dài một hơi.

“Vậy cậu hiện tại đang lo lắng cái gì?” Khương Từ Niên hỏi.

“Cô ấy sẽ đem đứa nhỏ này phá đi, tôi lại không thể tưởng được một cái lý do gì để thuyết phục cô ấy.”

“Cậu còn không đi xem cô ấy sao? Vạn nhất lúc cậu không ở đó, cô ấy liền đem đứa nhỏ đi phá.”

“Tôi đã dặn dò qua toàn bệnh viện, nếu khoa phụ sản gặp được cô ấy liền liên hệ lại với tôi.”

Bả vai Khương Từ Niên run rẩy, cười lạnh một tiếng, xem người ánh mắt như là đang xem ngu ngốc: “Vậy cậu còn lo lắng vấn đề này làm gì? Cô ấy có thể phá thai hay không toàn dựa vào cậu.”

Quan Xuyên túm lấy mái tóc của mình, bày ra vẻ mặt buồn bực.

Cho đến khi Khương Từ Niên chọc trúng suy nghĩ của cậu: “Chẳng phải cậu muốn hỏi tôi làm thế nào để Trang Hạ cam tâm tình nguyện giữ lại đứa bé, thậm chí còn kết hôn cùng cậu sao.”

Quan Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên nét vui sướng: “Cậu có biện pháp hả?”

Anh kích động thẳng cả sống lưng, lưỡi líu cả vào nhau: “Cậu cậu…..chẳng phải đã kết hôn với Lê Đông rồi sao, hai người các cậu……”

Quan Xuyên lại nghĩ tới cái gì đó, thất vọng hạ bờ vai: “Hai người các cậu cũng là một đôi vợ chồng ân ái, thế mà kết hôn ba năm vẫn chưa có con đấy thôi.”

“Cút đi.” Khương Từ Niên cầm lấy cái xẻng bắt đầu đập vào bồn hoa

“Tôi không chọc vào nỗi đau của cậu nữa là được chứ gì.”

Quan Xuyên mân mê chậu cây non trước mặt mình: “Cả ngày cậu chơi với cái bồn hoa đó làm gì, không phải ba cậu đã để cậu tiếp nhận công ty rồi hay sao, làm chủ tịch mà sao vẫn ăn không ngồi rồi như thế?”

“Tôi đã giao cho người khác xử lý rồi.”

Khương Từ Niên đâm xẻng xuống đất, đào đất trong bồn lên, ăn nói thiếu tự trọng: “Chẳng lẽ lại giống cái loại chưa tốt nghiệp nổi cấp ba như cậu, cửa hàng chẳng làm ăn được cái gì, đằng nào cũng chết, chẳng bằng bán rẻ cho người khác, ít ra còn có thể sống lâu thêm một chút.”

Quan Xuyên biết cậu ta đang nghiêm túc

“Lúc bệnh viện tâm thần, tôi đã xem hồ sơ bệnh án, chỉ số thông minh còn cao hơn người bình thường tận 30”

Khương Từ Niên trừng mắt về phía cậu, ánh mắt tiều tụy nhưng khi nhìn người khác lại tràn đầy nguy hiểm: “Cậu không thể nói về vấn đề khác được sao, chuyện này tôi không giải quyết được, không có việc gì thì cút.”

Bình luận

Để lại bình luận