Chương 186

Khương Từ Niên cố gắng giữ bình tĩnh, sau khi lau sạch khuôn mặt, múc một muỗng cho vào miệng, nhai nhai vài cái.

Lê Đông nhìn vào ánh mắt đang dần dần thay đổi của anh, bắt đầu thấy hoảng sợ, quả nhiên ngay giây tiếp theo, anh lấp kín miệng nhỏ, đẩy miếng cơm đã nhai nát vào miệng của cô, cơm đã được nhai nát cùng nước bọt của đối phương trượt vào khoang miệng.

bàn tay bị trói của Lê Đông cố gắng đẩy lồng ngực của anh, đầu lắc mạnh, nhưng sức lực nhỏ bé ấy sao có thể thắng nổi người đàn ông rắn chắc mạnh mẽ.

Khương Từ Niên bóp cổ cô, ấn vào yết hầu để ép cô nuốt xuống, nếu cô không chịu ăn uống, anh chỉ có thể dùng những biện pháp mạnh tay như thế này.

Cuối cùng, Lê Đông cũng phải khuất phục, cô gào thét nói không muốn ăn đồ ăn trong miệng anh.

“Vậy em có chịu ăn không?”

Lê Đông khóc sướt mướt, cố nén khuất nhục, gật gật đầu, Khương Từ Niên múc một muỗng cơm đưa vào miệng cô, nhìn cô không hài lòng mà vẫn phải nhai nuốt, anh vừa lòng cười rộ lên.

Khương Từ Niên đã dùng rất nhiều biện pháp để cô nghe lời, nhưng chẳng thấy Lê Đông ngoan ngoãn hơn chút nào, vẫn thích đối nghịch với anh, cố ý đạp đổ đồ vật, đánh chửi ánh, thậm chí còn nắm tóc anh, cào cấu da mặt của anh.

Khương Từ Niên bóp cổ cô ấn lên giường, véo mặt cô đỏ bừng, Lê Đông cũng không chịu thua, mắt mở to trừng anh

Khương Từ Niên đã biết cô quật cường, nhưng không nghĩ cô có thể cứng rắn đến mức như vậy.

Anh đưa đóa hoa hồng mãi mới chịu nở cho Lê Đông, muốn dỗ cô vui vẻ, cuối cùng, cô cầm đóa hoa ném xuống đất, còn dẫm lên đóa hoa vài cái, miệng mắng Khương Từ Niên thật ghê tởm.

Cô của trước kia, không phải không nghĩ đến kết quả này, Khương Từ Niên chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng vẫn là đau lòng đến mức không thể thở được.

Khi Lê Đông nhàm chán, sẽ cầm sách vở lên mà ném loạn, cô đã từng đam mê học, sau này lại trở nên tự sa ngã dường như ngược đãi tri thức, những cố gắng trước kia của bây giờ đều uổng phí.

Khương Từ Niên cầm lấy sách mà cô ném loạn, trực tiếp xé một cách tàn nhẫn, anh dẫm đạp lên đồ vật khung cảnh thật tàn khốc: “Phát điên cái gì vậy phá hoại đồ vật, thật đen đủi.”

Lê Đông nhảy dựng lên liền chạy đến cào lên mặt anh, Khương Từ Niên nắm lấy cánh tay cô, ấn vào đầu cô một cái làm đầu cô ngã lên gối, anh đè nặng nàng bả vai cô nhưng vẫn không quên lăng mạ.

“Không biết lượng sức, phế vật.”

Lê Đông bị anh ép uống, cô cố ý nhổ ra, đem cái ly nhựa vứt lên trên mặt đất, nước màu xanh lục đổ ra chiếc thẳm trắng tinh, gây ra một tảng vết bẩn lớn không thể rửa sạch: “Khó uống muốn chết! Ghê tởm!”

Khương Từ Niên đem cô vào nhà tắm, điện cũng đã bị đứt, Lê Đông muốn tắm rửa lại phát hiện căn bản không có nước, da đầu cô ngứa đến nóng nảy lại khó chịu.

Khương Từ Niên còn có thể đi ra ngoài tắm, mà cô lại không thể ra ngoài dù chỉ một bước, chỉ có thể chịu đựng mồ hôi trên người, không chịu đựng được năm ngày, cô liền chịu không nổi mà khóc lớn lên.

Khương Từ Niên mở van nước ra cho cô.

Anh cầm khăn lông chà lau nước mắt giúp cô: “Anh mới trêu đùa em có vài lần, em liền chịu không nổi? Sao? Tiểu bảo bối lại khóc sao, mỗi ngày em ném cho anh cái sắc mặt đó, em cho rằng như vậy anh sẽ liền dễ chịu sao.”

Lê Đông dành lấy khăn tắm từ tay anh, một bên gạt nước mắt một bên đi vào phòng tắm, Khương Từ Niên ôm lấy được eo cô, nhanh chóng kéo cô ngồi lên đùi mình, nghiêng đầu xem cô khóc đến nổi sưng cả đôi mắt, nhéo nhéo khuôn mặt cô.

“Sau này còn dám cáu kỉnh với anh không?”

“Đồ điên, anh là đồ điên!”

“Anh là đồ điên vậy em là cái gì, là đồ ngốc sao?”

“Mẹ nó anh mới là đồ ngốc!”

“Không đồng ý là liền mắng người!”

Lê Đông khóc càng ngày càng lớn, Khương Từ Niên thấy vậy liền càng vui vẻ.

Bình luận

Để lại bình luận