Chương 187

Anh nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai cô điệu bộ cưng chiều: “Anh lại không phải là người dễ chọc đến, trước khi chọc giận anh, trước hết cần phải nghĩ đến hậu quả.”

Khương Từ Niên kết hôn với Lê Đông năm nay đã là năm thứ sáu, hai người đến bây giờ vẫn chưa có con.

Nhưng này đối với Khương Từ Niên chuyện này không phải là vấn đề nghiêm trọng, sinh nhiều con, ngược lại sẽ làm anh phân tâm không chăm sóc được cho cô.

Anh có thể đem Lê Đông cầm tù bên người, đã dùng hết tất cả thủ đoạn trên đời, anh đối với con cái không hẳn là không thích, anh đã từng có ý niệm mãnh liệt muốn cho cô mang thai, nếu không cũng sẽ không mua nhà ở gần nhà trẻ.

Nhưng sau này loại ý nghĩ này dần biến mất, loại ý nghĩ này ngược lại bị làm nhạt.

Hôm nay là đầu xuân, đêm qua Khương Từ Niên đột nhiên nói muốn đưa Lê Đông đi ra ngoài.

Nhưng mà sáng sớm, Lê Đông ngủ nướng không muốn tỉnh dậy, Khương Từ Niên đã thay quần áo chỉnh chu, ngồi xổm ở mép giường hỏi cô: “Không muốn đi ra ngoài sao?”

Cô nhắm hai mắt ừ một tiếng, thậm chí còn trở mình đưa lưng về phía anh.

“Đã rất lâu em đã không đi ra ngoài, thật sự không muốn đi ra ngoài sao?” Khương Từ Niên tựa hồ là không cam lòng bị cô cự tuyệt dứt khoát đến như vậy.

Lê Đông lần này không có trả lời anh, Khương Từ Niên chờ rồi lại chờ, đứng dậy thật cẩn thận mà đi đến chạm vào bả vai cô: “Lê Đông, đi ra ngoài đi một chút đi, chỉ là ngồi trên xe thôi, anh mang em đi hóng gió.”

Không khí rất yên tĩnh.

Anh thò người ra nhìn lại, Lê Đông một bộ ngủ say, hoàn toàn không có muốn để ý tới bộ dáng của anh ấy.

Khương Từ Niên cũng không có tiếp tục khuyên cô, dọn dẹp sau liền chính mình một người ra cửa.

Mỗi năm vào thời gian này, anh đều sẽ về trủng lâm công quán một chuyến, hôm nay là sinh nhật của Khương Nhẹ, Quý Xương Duệ cũng là một ngày có tính tình tốt nhất trong năm, đối mặt với khương nhẹ bán rẻ tiếng cười truy hoan, giúp cô vui vẻ.

Năm nay cũng là giống như mọi năm, Quý Xương Duệ trổ tài làm bánh kem, cùng một bàn cơm trưa phong phú.

Khi Khương Từ ở mọi năm qua, khương nhẹ ngồi ở trên xe lăn, ở trong phòng khách nhìn bể cá ngay người phát ngốc.

Trên người cô khoác áo choàng được dệt bằng kiện màu lam ô vuông châm, nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm pha lê trong suốt.

Dáng người gầy yếu không có sức lực, thịt trên gương mặt tuy rằng không lõm, nhưng cũng không khó để có thể nhìn ra trạng thái bình thường của cô, bệnh đến mệt mỏi không còn sức lực, tinh thần uể oải.

Cá vàng sinh sống chật chội ở trong bể cá pha lê, bơi qua bơi lại, ngắm mấy viên cảnh thạch và hoa giả cỏ giả, liền xây nên một nơi hoàn mỹ để làm tổ, lại như thế nào nhìn xuyên thấu qua pha lê nhìn ra bên ngoài, cũng chung quy du không đến bên ngoài, sống hay chết đã sớm được định ở trong lồng cá.

Quý Xương Duệ mặc quần áo ở nhà, bưng cơm từ trên bàn trong phòng bếp đi ra, một tay khác cầm nồi sạn, mặc một tạp dề màu vàng, một bộ dáng nội trợ giỏi giang.

Quý Xương Duệ nhìn đến thấy anh đến, buông mâm đi đến bên người anh, giọng dịu nhẹ nhìn anh nói: “Mẹ con mới vừa uống thuốc xong, cảm xúc ổn định, cũng không có sức lực gì, đi gặp bà ấy cùng trò chuyện đi.”

Bệnh tâm thần của Khương Khinh vẫn luôn chưa chuyển biến tốt, thậm chí quên chính mình đã từng có một đứa con.

Khương Từ Niên đi đến bên Khương Khinh, thân thể cao lớn chặn ánh sáng, bể cá phóng ra xuống dưới một bóng ma, khiến bà phát hiện mà ngẩng đầu, mờ mịt mất mát mà nhìn anh.

“Cậu là ai.”

“Con là con trai của mẹ.” Đôi tay Khương Từ Niên cắm bên ngoài bộ túi, giọng điệu nghiêm túc đáp lại.

Khương Khinh lay động lắc đầu, tự tin không nghi ngờ: “Tôi không có con trai.”

“Con tên là Khương Từ Niên.”

Bà lại ngây ngẩn cả người.

Bình luận

Để lại bình luận