Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Ha?”

“Đã có, liền nhân lúc còn sớm mà dọn ra khỏi nơi này của anh đi.”

“Hả ?, anh cho rằng em muốn ở nơi này lắm sao? Mỗi lần về nhà còn phải chờ anh về mới được vào nhà.”

Hắn mở miệng mà oán giận, thấy anh hắn dùng vân tay mở ra khoá cửa, nâng chân dài lên chạy nhanh rảo bước tiến vào, sợ bị khóa lại ở bên ngoài, rốt cuộc thì chuyện này cũng không phải chỉ phát sinh qua một hai lần, hắn đã rút ra kinh nghiệm .

Thấy anh mình buông áo khoác đi lên lầu, trong tay còn cầm bánh ngọt loại mới ra ở tiệm bên đường .

“Anh, cho em chút tiền.”

“Thẻ ngân hàng ở trong túi, chính mình lấy, đừng lên lầu.”

“Đã biết.” Nghi ngờ cái gì, đừng nói là vừa nghe hắn hết bệnh rồi nên đề phòng hắn chứ? hắn mới không cầm thú như vậy.

Từ tủ lạnh Bạch Dương cầm ra cơm thừa cùng sandwich còn dư tối hôm qua , ngồi trên sô pha bấm di động, một tay ăn một tay hoạt động trên di đông, ánh mắt trước sau cũng chưa từng rời khỏi màn hình.

Không biết là hắn bấm điện thoại bao lâu mà trời bên ngoài cũng đã tối sầm rồi,hắn đem điện thoại đặt ở trên bàn cơm, ngồi xổm trước cửa tủ lạnh tiếp tục tìm kiếm đồ ăn, giống như chú chuột hamster sắp chết đói nên vùi đầu chăm chỉ tìm kiếm thức ăn.

Bang.

Đèn phòng khách sáng lên.

Trong miệng hắn vẫn còn đang cắn bánh mì nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn đến chỗ ngoặt ở trên lầu xuất hiện một người phụ nữ đang đi xuống cầu thang, áo trễ vai tay dài phát họa xương tinh tế , váy trắng dài bảo thủ dài xuống tận mắt cá chân, ngón tay dừng trên công tắt đèn trên tường, dùng ánh mắt mà hắn không hiểu được mà nhìn hắn.

“Chị dâu.” Hắn cung kính kêu một tiếng.

Nhai bánh mì trong miệng, đúng dậy thuận tay đóng mạnh cửa tủ lạnh sầm một cái hỏi : “ Anh tôi đâu ?”.

“Anh ấy ngủ rồi.”

“À” Cửa phòng đã đổi, hôm nay hiệu quả cách âm còn khá tốt.

Thấy cô bước tới lại gần đây, hắn vội vàng dán sát vào cửa tủ lạnh mà né tránh, cau mày nhón mũi chân, cùng cô bảo trì khoảng cách.

Vu Nhứ cong lưng mở tủ để bát ra, từ bên trong lấy ra sữa bò, Bạch Dương nhìn đến mắt cá chân của cô còn ứ máu bầm, từ mắt cá hướng lên trên thì có vô số vết ứ màu đen trãi rộng khắp làn da, khiến người nhìn phải dựng lông tơ, những dấu vết đó cứ như những vết bớt gắn liền trên da .

Miệng nhai mì bao chuẩn bị ngồi trở lại ghế sô pha, mới phát hiện di động của mình còn ở trên bàn cơm, quay đầu lại muốn đi lấy, nhưng lại thấy người phụ nữ đó trong tay cầm sữa bò cũngđang nhìn vào di động của hắn.

“Trí lực thấp?” cô nhìn hắn.

“Không phải tôi, là một cái bạn.” Hắn vội vàng duỗi cánh tay dài của mình mà bắt lấy di động, lấy về, sau đó thì đóng trang web đang hiển thị.

“Tôi nhớ rõ cậu học là cao nhị.”

“Đúng vậy.”

“Người bạn của cậu, thích vẽ tranh sao?”

Bạch Dương kỳ quái nhìn cô, mày cũng nhăn một cái, dù sao hắn mặt mày cũng có vài phần tương tự bên gối , làm tâm cô theo bản năng mà sinh ra trốn tránh, có chút cảm giác nhút nhát mà tránh đi ánh mắt hắn , cúi đầu vặn lại nắp của bình sữa bò .

“Nếu bạn cậu gặp vấn đề như vậy thì nếu học tập vẫn không có gì trợ giúp phát triển trí lực thì có thể thửtrên phương diện nghệ thuật.”

Hắn không nói chuyện, nhai bánh mì gật gật đầu, xoay người đi đến phòng ngủ sau đó đóng cửa lại.

Sau khi hắn đóng cửa luôn tiện dựa lưng vào cửa click mở điện thoại , chỉ lát sau bên ngoài truyền đến tiếng rống cao giọng bạo nộ của anh hắn.

“Ai cho em xuống dưới! Đi lên!”

Sau đó là tiếng thủy tin thanh thúy rơi xuống đất thành từng mảnh nhỏ vang lên.

Thì ra cửa phòng vẫn chưa đổi, cách âm vẫn tệ như vậy .

Bạch Dương thay một thân áo hoodie cùng quần dài, trên cổ đeo hai dây bạc dạng xích sau đó đi ra ngoài , mỗi một bước hai hai sợi dây xích bạc bảng lớn trên cổ cọ xát vào nhau mà tạo ra thanh âm giòn vang như tiếng chuông.

Bình luận

Để lại bình luận