Chương 6

Nhan sắc bị nón rộng của áo hoodie bao trùm, giấu mặt ở bên trong nên người từ xa nhìn vào sẽ không nhìn rõ mặt, hắn ghét bỏ mà nhìn đống đất cùng tường trắng mốc meo bên đường, bên trên còn có khẩu hiệu được viết bằng sơn màu đỏ : Kiến tạo nông thôn mới.

Hắn trằn trọc chên lấn tận bốn chuyến xe buýt mới đến được cái địa phương khỉ ho cò gáy này, vừa nhìn thấy đồng ruộng vô tận, đường xi măng đã bị xe vận tải áp hạng nặng áp ra gồ ghề lồi lõm không bằng phẳng, không có làn đường danh cho người đi bộ , hắn phải thường xuyên tránh né xe chạy tới từ phía sau đến.

Rốt cuộc cũng thấy ánh sáng phát ra từ mấy hộ nhà, xác nhận một lần nữa trên bản đồ của di động, hiện ra vị trí cần đến ở ngày phía trước.

Còn chưa tới gần, mà đã nghe được một trận tiếng khóc thảm thiết .

Đối diện đi tới hai người phụ nữ cầm rổ đồ ăn lớn tiếng nói chuyện với nhau, một người thì vẻ mặt kêu ngạo nói chuyện bát quái, người kia mở to hai mắt chất vấn.

“Cháu gái Vinh gia thật dám to gan như vậy ?”

“Cô ngàn vạn lần đừng nghĩ cô ta là ngốc tử! Khẳng định là vào trong thành đi học bị người ta dạy hư, ngẫm lại đến tận hai ngàn tệ , chính cô bé nói là nhặt ve chai mà có, chính là dù nó nhặt được cả núi ve chai cũng khẳng định không thể nhiều như vậy được”.

“Nhặt ve chai sao có thể có tận hai ngàn a, cô bé là đi ăn trộm? Này, ngốc tử sao có thể biết cách mà trộm tiền chứ!”.

“Cô còn không rõ chuyện này sao! Dù là một ngốc tử, những vẫn là con gái , tuyệt đối là bị người ta xúi giục làm chuyện đó rồi!”

Hắn đi qua hai người đó thì nghe được hai người ríu rít nói chuyện với nhau như vậy.

Bạch Dương đóng bản đồ, nghe theo tiếng khóc mà hướng về phía đó đi nhanh đến.

Hai bên nhà có hai cây lớn lâu năm, là ngôi nhà ngói kiểu cũ, ngôi nhà có vẻ đã rất lâu năm rồi vì nhìn có vẻ sập xệ như sắp đổ, một đống củi khô hỗ độn được để trước cửa nhà, trên mái nhà thì đầy lá vàng rơi rụng lâu năm tích tụ.

Trên cửa có câu đối không biết là được dán từ mấy năm trước rồi mà màu đỏ đã sớm bị phai nhòa chỉ còn cửa gỗ cũ nát bị gió thổi qua vang kên tiếng kẽo kẹt, căn bản ngăn không được tiếng khóc thảm thiết, còn có tiếng lão nhân chửi độ và tiếng vang của vật nặng va chạm.

Hắn đẩy cửa ra, thanh âm kẽo kẹt chói tai, lão nhân mặc một cái áo khoác màu hồng đã bị giặt đến phai màu, cầm xẻng đuổi theo cô gái nhỏ quanh viện mà đánh, một bên đánh một bên gào.

“Ai dạy con trộm tiền a!Con cái tiểu súc sinh này, ta cất công dưỡng một ngốc tử như con, không phải để cho con làm việc bại hoại danh đức tổ tông!”

“Con không trộm, Con không trộm mà bà ngoại!” cô té lăn quay vào một bãi nước bùn phía dưới chân, tóc đuôi ngựa rời rạc xoã tung, có vài sợi tóc dính nước mắt trên mặt, ánh mắt sợ hãi đối diện tầm mắt hắn.

“Xin chào.” thanh âm Bạch Dương lãnh đạm, dùng ngón tay gõ lên cửa hai tiếng.

Lúc này động tác của lão nhân mới dừng lại, hoảng loạn quay đầu lại xem người nào đến.

Tiêu Trúc Vũ khẩn trương mà hô hấp dồn dập, hút hút nước mũi, trên mặt tràn đầy khủng hoảng hoang mang cùng kinh hách.

Bởi vì cô còn ghi nhớ hắn đã dặn dò cô , không thể đem chuyện này nói ra đi, bằng không hắn sẽ xé rách miệng cô .

“Cậu tìm ai?” lão nhân thở hồng hộc buông xẻng, nhìn cách hắn ăn mặc, khẳng định không phải người của thôn bọn họ.

Bạch Dương dùng cằm chỉ vào thiếu nữ trên mặt đất đang run run khóc : “Em ấy.”

“Cậu ——”

“Tiền kia là tôi cho em ấy,ngài không cần đánh em ấy, em ấy làm được chuyện tốt, nên được.”

Biểu tình của lão nhân từ sợ hãi dần trở nên khó có thể tin, lại nhìn qua nhìn lại trên mặt cháu gái cùng hắn vài lần.

Bình luận

Để lại bình luận