Chương 8

“Tôi tên là Bạch Dương, nhớ kỹ tên của tôi.”

Cô ăn ngấu nghiến, trước mặt cô là một chén hạnh nhân , cháo bị cô hướng trong miệng ăn đến cặn cũng không thừa, lại dùng tay cầm bánh bao gặm, trên miệng dính đầy dầu mỡ .

Ăn vô cùng nghiêm túc, không hé răng nói lời nào, giống như cực kỳ sợ có người đến cùng cô tranh đoạt đồ ăn ,con chú dê con bị đói meo,dùng tất cả quyết tâm tất thắng , muốn đem mười món trên bàn đều ăn vào bụng

Bạch Dương kéo mũi áo xuống, tóc xõa tung trên trán, mặt mày ôn nhuận tuấn tú , bên dưới mắt trái con có nốt rồi lại thêm phần mị hoặc, mỉm cười ôn hòa nhưng trong mắt lại ánh lên tia giảo hoạt, chống cằm đánh giá cô ăn cơm như sắp chết đói.

Thoạt nhìn là chính nhân quân tử, sủng nịch mà nhìn tiểu cô nương trước mặt, không nghĩ tới tiểu huynh đệ hắn từn cho là bị phế rồi, giờ phút này đã ngẩng cao kiêu ngạo đội quần chống đỡ, cứng rắn ở tại giữa háng, bị quần cưỡng chế bao lại, dương khí sung huyết vì có chút căng thẳng mà cương cứng .

Thường thường giật giật, giống như cực kỳ oán giận chủ nhân đang ra vẻ bình tĩnh, vì cái gì không mau làm ra một chút hành động này nọ để an ủi nó.

“Ăn từ từ, không ai giành với em, tôi cũng không ăn.”

Cô nghe thấy lời nói này, thì tốc độ nhai nuốt mới chậm rãi thả chậm chút, nuốt xuống đồ ăn trong miệng , bất quá động tác trên tay vẫn như cũ không có dấu hiệu ngừng lại để nghỉ một chút, trong tay lấy đầy bánh bao cùng mấy cái điểm tâm, hận không thể lại mọc ra thêm bốn tay nữa.

“Cách…… Nôn.”

Ăn no đến mức muốn phun ra thì rốt cuộc mới chịu bỏ bánh bao trong tay xuống, cầm chén trà bên cạnh uống một ngụm.

Tiêu Trúc Vũ lại phát hiện trà ở nơi này ngoài ý muốn uống cũng ngon hơn ở nhà nhiều lắm, căn bản là uống không dừng được.

Uống xong ba ly trà xuống bụng, đánh một cái ợ rõ to, nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn thừa rất nhiều.

Giám đốc mặc tây trang tiến đến dò hỏi về vấn đề ăn uống, nhìn thấy tất cả đồ ăn trên bàn đều là do cô gái này một mình một người giải quyết, bỗng nhiên với thức ăn nhà mình làm ra có chút không tự tin, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Bạch tiên sinh, có cần mang thêm một ít nữa không?”

“Không cần, em ấy ăn không nổi nữa.”

“A— Được.”

Tiêu Trúc Vũ ngẩng đầu lên , cái miệng nhỏ bóng lưỡng đô khởi: “Có thể đóng gói lại hay không , tôi muốn mang về nhà ăn.”

“Khi nào muốn ăn tôi lại mang em tới đây nữa , chỉ cần em nghe lời, mỗi ngày tôi đều mang em tới đây ăn.”

Hắn mỉm cười thiện lương làm Tiêu Trúc Vũ căn bản không có tâm tư phòng bị , mắt to tròn sáng lên chớp chớp: “Thật vậy sao! Tôi nghe lời, tôi tôi, tôi thực là nghe lời!”

“Đương nhiên.” mười ngón Bạch Dương giao nhau chống cằm, mị mắt cười cười : “Hôm nay là để khen thưởng biểu hiện ngày hôm qua, nếu hôm nay làm tốt, ngày mai em cũng sẽ được ăn nhiều món ngon như vậy.”

“Được Được! Tôi nhất định sẽ làm tốt lắm mà!”

Chỉ là cô không biết là muốn cái gì.

Giám đốc thấy thế, thì đoán là bọn họ đang nói cái gì về chuyện tình thú không thể cho ai biết, cười ngượng ngùng lui về phía sau đi ra ngoài.

“Lại đây.” Bạch Dương vẫy tay với tiểu cô nương miệng đầydầu mỡ .

Người ngốc tâm tư đơn thuần, đứng dậy từ ghế dựa tung ta tung tăng chạy tới cạnh hắn, Tiêu Trúc Vũ còn chưa kịp mở miệng nói cảm ơn đã cho cô ăn cơm no “Ân nhân cứu mạng”, đã bị hắn lấy giấy thay cô lau miệng, ngón tay cách khăn giấy, mềm nhẹ lau đi dầu mỡ, miệng lập tức lại trở nên sạch sẽ, môi đô đô phấn nộn , cô ngốc được hắn lau miệng cảm thấy vô cùng dễ chịu, khăn giấy đã không nhìn được hoa văn trên đó nữa bởi vì vết bẩn từ miệng cô lau lên.

“Em ăn no, nhưng tôi thì lại đói.”

“Cậu vừa rồi, không phải nói là không ăn sao?” cô chớp mắt: “Vậy cậu kêu thêm đồ để ăn đi, tôi ngồi cạnh nhìn câu ăn !”

Bình luận

Để lại bình luận