Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bước chân dừng lại, giày thể thao màu trắng đứng trên hoa văn của gạch sứ được lát trên nền. Kẹp thuốc chỉ vào mặt nữ sinh, khói thuốc đập thẳng vào mặt, hai giây sau thả tay xuống .

Mười mấy nam sinh cao lớn phía sau lập tức đi lên trước, trong tay cầm bóng rổ cùng cặp sách đầu lập tức sôi nổi ném xuống, bóng đen nháy mắt bao phủ, giống như mây đen đè thấp giăng trên đỉnh đầu, trên mặt nư sinh kia lóe lộ hoảng loạn, lắp bắp mà cung loạn tay.

“Không phải, không cần! Tôi tôi, không có ý định là gì với ngốc tử này hết —— ngô!”

Có người bưng kín miệng nữ sinh, hướng tới WC nam mà kéo vào.

ba người bắt lấy Tiêu Trúc Vũ cũng vội vã buông ra tay, một người năm đầu Tiêu Trúc Vũ kéo đi cũng bị nắm đầu mạnh mẽ bị lôi vào trong WC , vốn nên phát ra tiếng thét chói tai nhưng giẻ lau nhét vào yết hầu, miệng bị che lại ngay cả tiếng khóc cũng không cho phép phát ra, bị đánh ngô ngô mà không ngừng thở dốc hô hấp, từ trong WC truyền ra âm thanh tay đấm chân đá , hẳn là rất đau.

Phun ra một ngụm sương trắng cuối cùng , hắn đi qua , đem thuốc bắn ra ngoài cửa sổ hành lang , ngồi xổm đến trước mặt người đang gian nan thở dốc khóc lóc , thần sắc cô sợ hãi, cái trán nhìn buồn cười nỏi lên một cục u là do sáng nay hắn vứt chai sữa tắm mà chế tạo ra tới.

“Tôi không phải đã nói rồi sao.” Bạch Dương ý cười ngả ngớn, mặt biểu tình vừa cương ngạnh lại vừa ôn hòa , không kiêng nể gì đối với sự sợ hãi của cô đối với mình.

Lấy chính giọng nói tà ác nhưng trên mặt lại biểu lộ mình vô cùng chính nghĩa cứu giúp bạn học, nói vào tai cô.

“Chỉ cần nghe lời tôi, từ nay về sau ở trường học, tôi che chở em.”

88 đồng sinh hoạt phí của cô bị mấy nữ sinh kia cướp đi rồi.

Bạch Dương cho cô tiền, mắt cô trông mong nhìn tiền mà chảy nước miếng, thân thể lại thành thật không dám muốn.

“Tôi đói, đói, đói.”

Đồ không có lương tâm này đã quên sáng nay bị hắn ném đồ lên đâu u một cục, vuốt cái bụng xẹp lép nhìn hắn đầy oán giận, biết rõ là cô ngốc không phải đang làm nũng, nhưng trong lòng hắn chính là nghe ra ý như vậy, trong lòng dâng lên một cổ khoái cảm không nói nên lời.

Mười tám người phía sau nghe ngữ khí ái muội của họ, phảng phất như quên đi mình hùng hổ đến đây tập hợp là để đánh nhau.

“Đều đi đi.”

Dùng xong liền ném, Bạch Dương phất tay đuổi người, trong mắt bọn họ mỗi người mỗi vẻ, nhưng khóe miệng mỗi người cũng kéo căng hiện ra nụ cười nhợt nhạt.

“Tô ca, anh thật sự không biết cô gái kia là ai sao?”

“Đâu có liên quan tới tôi.” Tô Hòa Mặc từ túi quần rút ra gói thuốc, quăng hộp rỗng vào thùng rác ở góc tường, sau một cái liếc mắt đã không thấy giấu vết gì.

Người bên cạnh ân cần châm lửa bật lửa cho hắn: “Vậy anh đoán xem, Bạch ca của chúng ta coi trong cô gái kia hả?”

“Cây vạn tuế không nở hoa, nhưng khi nở thì sẽ kinh diễm vô cùng “ Hắn cắn cắn điếu thuốc trong miệng mà nói, ngọn lửa bén lên điếu thuốc, hít sâu một ngụm thì từng tia lửa càng sáng rực hơn .

Hơi ngẩn người nhìn bầu trời qua làn sương trắng,thở dài một hơi: “Thủ đoạn hắn tàn nhẫn, khẩu vị cũng nặng như vậy, coi trọng một ngốc tử.”

“Ngốc tử? Tô ca anh là đang khen cô gái kia hay là……”

“Mẹ mày, mắt nào của mày thấy tao đang khen người hả, cô ta chính là một đứa khờ, trí lực rất thấp!”

“Thật sao, đây có khác gì cưới lương nữ về nhà đâu.”

Mấy người vừa đi về phía trước vừa ồn ào: “Ai nói thế, tôi hiểu này! Ngốc tử thì ngốc, Bạch ca kêu cô ta làm gì thì đều nghe lời mà làm, nhìn trên mặt cô ta có vết thương, không chừng chính là Bạch ca làm ra!”

Tô Hòa Mặc cà lơ phất phơ cười: “Cũng có thể mày đoán đúng rồi, Bạch Dương người nào a, hắn còn ước gì liền tìm được người nghe lời, tùy tiện mà chơi .”

Bình luận

Để lại bình luận