Chương 17

Đem tóc cô coi như dây thừng mà điều khiển đầu cô theo ý mình, đem cô tóc coi như thít chặt miệng cô dây thừng, cánh tay vừa nhấc lên thì áp vào càng sâu kẹp càng chặt, mắt nhéo lại say mê thưởng thức cái túi da tình dục mặt đã đỏ ửng của mình, nếu không phải khóe mắt bị hắn cắn răng mà có chút hung tàn thì liền giống như trích tiên, hắn tận tình mà tận hưởng khoái cảm mà thi ngược thiếu nữa đáng thương.

“Thao chết em, sảng…. ngạch thao, sảng.”

Kết thúc một tiếng này thì hắn cũng nhắm bắn hừ ra một tiếng, hô hấp trở nên trầm ổn , thoải mái bắn ra, mí mắt bị kéo căng quá lâu khép lại có chút khó chịu mà dần dần được thả lỏng, kiến hắn muốn chết trong cao trào này.

Tinh dịch vốn bắn không sâu, cô trực tiếp nôn một cái thì đen hết tinh dịch phun ra ngoài.

Cô giãy giụa cào vào cánh tay hắn, da thịt của hắn bị cô cào ra vài vết máu.

“Nôn ——”

Tinh dịch bắn vào, toàn bộ bị cô phun lên trên cỏ.

Tiêu Trúc Vũ rốt cuộc được giải thoát, lên tiếng khóc lớn, cẳng chân trực tiếp quỳ xuống, ngẩng đầu mà oa oa khóc to, trong miệng tràn đầy mũi tanh làm cô ủy khuất vô cùng.

“tôi cho phép em nhổ ra sao?”

Thẳng đến khi giọng nói lạnh như băng kia cất lên giọng điệu chất vấn phát ra từ đỉnh đầu, làm thân mình cô bất giác chấn kinh.

Trước ngực cô thình lình bị đạp một cú, lưu lại dấu của giày thể thao .

Thậm chí hắn còn không hề quan tâm quần còn chưa kéo lên , mà trực tiếp ấn đầu cô mãnh liệt xuống mặt cỏ dính tinh dịch kia.

“Liếm!”

Từ lồng ngực trào ra một tiếng gầm nhẹ, trong giọng nói không mang theo bất luận sự thương hại lưu tình nào, mặc dù cô muốn sử dụng chút lực ở cô để ngồi dậy nhưng sức hắn mạnh , cô một chút cũng không ngồi dậy nổi.

Tiêu Trúc Vũ vô cùng ủy khuất, cô đem miệng ngậm chặt, hai tay chống mặt đất thà chết chứ không chịu khuất phục.

“A.”

Thấy hành động như vậy của cô thì hắn vừa khinh thường vừa tức giận.Vì thế nâng lên cô đầu, đối mặt với hắn, vươn tay đánh lên mặt cô một cái tát.

Bang!

Một tiếng tát vang dội, một bên mặt non nớt nhanh chống sưng lên, khuôn mặt nhu nhu nhược nhược , thiên chân vô tà, trừng lớn tròng mắt nhìn về phía hắn.

Quả nhiên giây tiếp theo, gào khóc khóc lớn.

“Ô a a a!”

“Tôi nói, em liếm!”

Bốn chữ này được nói trong giọng rít gào của hắn, lại lần nữa đem cô mặt đè ép xuống, mà cô lại chỉ lo khóc, Bạch Dương giận không thể chịu được, đem mặt cô trở thành giẻ lau mà nghiền trên cỏ,đem tinh dịch dính trên cỏ đều bôi lên ngũ quan non nớt của cô .

Cọ xát hồi lâu, mới đem chất lỏng bạch trọc trên cỏ biến mất, mới đem bực bội trong lòng xua tan .

Da mặt bị cọ xát đau đớn dính đầy chất lỏng, cơ bắp vô lực, miệng cô ngậm cũng không ít, tay hắn ấn lên cô cô , thời điểm buông ra thì co trực tiếp nằm thẳng lên mặt đến ngực phập phồng khóc nức nở.

Trong ánh mắt đơn thuần chỉ có sợ hãi, sợ hãi mà nhìn hắn.

Bạch Dương đứng lên kéo quần lại, lạnh băng cúi đầu nhìn chằm chằm cô.

“Còn đói không.”

Lời vừa nói ra mang theo sự sảng khoái được giải tỏa.

Nhịn không được nước mắt rơi càng nhiều, câu nói này như là bậc thang cho hắn nhưng lại thành cứu rỗi cho cô, ê ê a a gật đầu: “Đói, đói đói.”

“Đứng lên, mang em đi ăn cơm.”

Chỉ cần cho cô ăn no thõa mãn thì Tiêu Trúc Vũ có thể không so đo hiềm khích trước đây mà lập tức bò dậy, lau chất lỏng tinh dịch cùng nước mắt trên mặt , tung ta tung tăng mà đuổi theo hắn. Quên mất trên mặt bị đánh đau, cũng quên vừa rồi hắn làm chuyện nhục nhã cô thế nào.

Tiêu Trúc Vũ nghèo quá, có thể ăn cơm no, chính là một loại xa xỉ.

Cô tuy ngốc, nhưng đầu óc cũng hiểu rõ mà không dám chọc hắn sinh khí, nếu có lần tiếp theo, phải đem chất lỏng không thể ăn kia nuốt xuống, như vậy mới không bị đánh.

Bình luận

Để lại bình luận