Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Sao lại nói như vậy! Vốn dĩ cô ta chính là như vậy mà!”

Vẻ mặt ngạo khí mang theo khinh thường mà nói ra những lời này, nhưng Tiêu Trúc Vũ căn bản là không hiểu những lời này là có ý tứ gì, thời điểm ăn cơm, Bạch Dương nói với cô, nếu người khác hỏi tới, thì phải trả lời như vậy.

Một tràn ha hả trào phúng vang lên: “Tiêu Trúc Vũ, mày khờ thật hay giả ngốc vậy? Nhà cậu ta gia tài bạc triệu, có tiền có quyền, sao có thể coi trọng cái loại ngốc tử như mày chứ? Để mà liếm giày cho cậu ấy cũng không xứng, có phải mày bị mấy đàn em của cậu ta đánh đến lơ ngơ rồi không ? Mơ mông muốn làm công chúa đến điên luôn rồi.”

“Tôi chưa từng liếm giày cho cậu ta !”

Buông xuống cái cây đang nhấc chăn của cô, chê cười càng to: “Ngốc tử chính là ngốc tử, sợ là đến giày cũng liếm không tốt.”

“Tôi nói tôi không phải ngốc tử!”

“Ai cho mày mặt mũi như vậy?Mày còn dám cùng tao rống sao!”

Thời điểm Bạch Dương nhìn thấy cô lần nữa , là lúc buổi tự học kết thúc.

Hắn từ trước đến nay đều thích ngủ nướng, chưa từng có chuyện đúng giờ tới trường học, bởi vì thân phận của hắn là con trai của nhà đầu , ở trong trường học muốn làm gì thì làm hoành hành ngang ngược, đi đến trường cũng chỉ là ngủ và hút thuốc.

Ở rừng cây nhỏ phía Tây Bắc của trường đang chuẩn bị rút thuốc ra hút, phát hiện trong rừng có cái gì đó động đậy.

Chờ hắn nhìn kỹ, mới nhìn ra là một người mặc đồng phục cũng trường với hắn, cầm thuốc trong tay đi qua ,vừa nhìn chiều dài tóc đuôi ngựa đang lung lay kia, liếc mắt một cái hắn liền nhận ra người tới là ai.

Cái tiểu ngốc tử kia, ở đây nhón chân ngắt những trái cây có màu sắc đỏ ngắt một quả bỏ vào miệng một quả, sau đó tiếp tục mà ngắt không ngừng nghỉ.

Mùa này vừa vặn là thời kỳ cây cà chua kết quả, trường học gieo trồng một lượng lớn loại quả này, chỉ là cũng không nghĩ đến, sẽ thật sự có người hái ăn.

“Làm gì vậy.”

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, nồng đậm trầm trầm, phá lệ độc đáo.

Tiêu Trúc Vũ quay đầu, đuôi ngựa xượt qua sườn mặt, trong miệng hàm chứa một quả, trên mặt tất cả đều dính chất lỏng màu đỏ, trong tay cồn cầm rất nhiều, đồng phục cũng đều bị chất lỏng nhiễm dơ bẩn hết rồi.

Thấy hắn đứng ở kia, một thân áo hoodie màu đen cùng quần đen.

“Ăn trái cây, cậu muốn ăn không?”

Cô giống như có chút không nỡ buông tha, mà nhìn nhìn quả trong tay, hướng tới ngoài bìa rừng đi tới bên cạnh hắn, sau đó vươn tay đưa cho hắn.

Bạch Dương đối với những thứ trong tay cô không hề hứng thú, nguy hiểm híp mắt nhìn chằm chằm cái trán lại bị u một cục của cô.

Hắn nhớ rõ ngày hôm qua mình xuống tay không nặng đến như vậy.

“Trên đầu em sao vậy?.”

Trong miệng vừa nhai nhai quả trong miệng vừa nức nở không rõ: “Các cô ấy đêm qua, dùng thước đánh tôi.”

“Ai đánh em?”

“Bạn giường dưới.”

“ Bạn cùng phòng của em?”

Tiêu Trúc Vũ chớp chớp mắt nghiêng đầu suy nghĩ ,mắt tròn ngoan ngoãn ướt dầm dề , tựa hồ là bị đánh đã hình thành thói quen.

Bạch Dương ngón tay bóp chặt điếu thuốc trong tay , chậm chạp không lên tiếng nói chuyện.

Tầm mắt hắn lại rũ xuống nhìn một đóng đỏ đỏ nhầy nhầy không rõ hình thể trên tay cô .

“Tại sao lại ăn cái này.”

“Tôi đói.”

“Sao không đi nhà ăn.”

“ Thẻ cơm không có tiền.”

Hắn đã quên, tiền cô bị đoạt mất rồi.

Bạch Dương đem thuốc ném xuống đất, giày thể thao dẫm lên, nghiền nát, ngữ khí hung dữ trầm thấp : “Cai này không thể ăn, ném.”

“Vì sao! Cái này thực ngọt, không tin cậu nếm thử xem, hơn nữa may không có người phát hiện nên cũng chưa ai ăn , tất cả đều là của một mình tôi!”

“Cây lớn lên ở sau WC, em cũng nuốt xuống được?”

Bạch Dương một phen bóp chặt cô mặt, hai ngón tay khép lại nhét vào miệng cô mạnh mẽ mà đem thịt quả còn sót lại moi ra, một cái tát đáng lên mu bàn tay cô , làn da bạch ngọc tức khắc in dấu vết của năm ngón tay , cô đau đến thét chói tai, ném xuống trái cây trong tay.

Bình luận

Để lại bình luận