Chương 234

Cô lộ ra một nụ cười, nhạt nhẽo lại thê lương.

“Em nhớ lúc trước đã đáp ứng với em, sẽ để em trở thành một họa sĩ.”

“Một năm, anh cho rằng em đã đánh mất ý niệm này rồi.”

“Anh không giúp em sao? Trước khi chúng ta tới Italy đã nói rồi mà, đến bây giờ anh vẫn chưa giúp em thực hiện.”

Bạch Dương sủng nịch, cười vỗ vỗ đầu cô: “Đi gọi con trai rời giường ăn cơm .”

“Bạch Dương!”

Cô quật cường, thanh âm nhiễm tiếng khóc nức nở, nắm quần áo hắn,áo T shirt trắng bị cô nắm ra nếp uốn, nâng lên khuôn mặt nghẹn buồn hồng: “Anh đã đáp ứng em, đáp ứng em, đáp ứng em!”

“Tiêu Tiêu vừa rồi cũng nói hôm nay là sinh nhật anh, cho nên hôm nay không đề cập đến chuyện này được không.”

“Ô em sẽ tức giận!”

“Tức giận đối với thân thể không tốt, em không chịu ăn cơm anh liền phải áp dụng một ít thủ đoạn.”

“Cút ngay! Em hôm nay không muốn nhìn thấy anh.”

Cô tránh thoát ôm ấp chạy lên lầu, chân trần đạp lên sàn làm bằng gỗ, chân trắng nõ ở trong tầm mắt vô cùng mê người.

Bạch Dương săn sóc em bé ăn cơm, mang lên cổ bé một cái tiểu tạp dề , tay cầm muỗng gỗ, hướng vào trong chén chọc chọc trộn lẫn.

Nhìn thấy baba ngồi xuống bên người , bi bô tập nói cười vui vẻ hỏi: “Mẹ! Mẹ.”

“Mẹ hôm nay không ăn , ngày mai lại cũng con ăn nhé !.” Bạch Dương lấy cái muỗng trong tay bé, nâng chén lên , múc một muỗng đưa vào trong miệng con trai, giống như tiểu lão hổ gấp không chờ nổi miệng to miệng chờ đợi muỗng tiếp theo .

Con trai buổi sáng ăn xong sẽ ngủ một lát, Bạch Dương ngồi trên ghế phía trước cửa sổ , một tay nâng con trai ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ bé đi vào giấc ngủ, bé con ở trong lòng ngực hắn cuộn tròn, yêu say đắm ôm ấp ấm áp của baba.

Bạch Dương sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần .

Tiêu Trúc Vũ đã một ngày không ăn cơm, đem phòng ngủ khóa trái lại, hắn không phải không quan tâm cô, chỉ là vẫn đang tự hỏi, phải làm sao để thuyết phục cô từ bỏ ý niệm vẽ tranh .

“Tiêu Tiêu, mở cửa.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong không phản ứng.

Lỗ khóa bị người bên trong dùng keo nước ngăn chặn, Bạch Dương lao xuống lầu, đi trong viện cầm làm lưỡi hái dùng để cắt cỏ, mang theo tức giận muốn giết người đạp nát của, trong phòng con trai ở lầu một vang lên giọng khóc lớn, gọi to baba mẹ.

Tiêu Trúc Vũ rúc đầu ở trên giường, bọc chăn nhút nhát nhìn về phía hắn, rớt nước mắt.

Lúc hắn đằng đằng sát khí xông vào, cô run run khóc lớn: “Em muốn, vẽ tranh, anh đã nói, sẽ để em trở thành họa sĩ.”

Bạch Dương đem lưỡi hái ném xuống ở dưới chân, áp lên giường đem chắn trên người cô cướp đi.

“Bảo bối có cảm thấy , một bé con thì quá cô đơn hay không? Chúng ta lại sinh thêm một đứa bé nữa, có bạn mới có thể chơi với bé.”

“Ô ô ô a! Cút, cút, em không muốn làm tình, ô ô a anh cút ngay a!”

Cô khóc thật lớn, bị ôm chặt trong cánh tay hữu lực, thân thể tùy ý hắn bày ra tư thế mà mình muốn , ngực ghé vào trên giường, đôi tay đặt ở sau người, nâng cái mông lên để hắn tiến vào.

“Ô ô ô, ô ô……”

“Anh cũng không muốn đối xử với em như vậy, nhưng em hôm nay đã làm anh tức giận, chúc mừng sinh nhật anh là vì mục đích để em vẽ tranh? Khóa trái của muốn cùng anh đối nghịch , ngày thường anh chiều em quá, nên em mới cảm thấy chuyện gì em cũng phải thỏa mãn em phải không?, nhưng em đã thỏa mãn cho anh sao!”

“Đau, ô ô ô em đau, em đau.”

Cô khóc lóc thảm thiết, ngón chân trên giường cong lên, mặt vặn vẹo, giãy giụa hơn nửa ngày,vẫn bị ấn ở dưới thân để hắn thao.

Đau một hồi lâu, cuối cùng quên mất những điều mình đã hồ ngôn loạn ngữ xin hắn, cô chỉ nhớ rõ đem những lời hay nói ra, nhắc mãi không bao giờ muốn vẽ tranh nữa.

Bình luận

Để lại bình luận