Chương 235

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 235

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Biết anh thích em nhất ở điểm nào không?” Bạch Dương ôm eo cô mạnh mẽ kéo về phía sao, cánh tay dùng sức chống đỡ ở bên cạnh căng chặt: “Thích em lúc 5 năm trước ngốc nghếch, cái gì cũng đều không hiểu , ngốc tử thì thật tốt, anh muố em làm gì, ăn gì cũng sẽ không dám vi phạm mệnh lệnh của anh, chỉ cần là lời nói của anh, tất cả đều ghi tạc trong lòng!”

“Sao cố tình trở về như người bình thường liền cùng anh cãi nhau? Tiêu Tiêu,anh hẳn là đã đối xử với em vô cùng tốt, có phải vì vậy em mới dám lên mặt với anh, có phải không !”

“A a —— a a đau a!”

Hắn tàn nhẫn hướng trong va chạm, sống lưng gầy yếu phát run, sợ hãi quá sức, Bạch Dương từ phía sau đem cằm cô nâng lên , ánh mắt nhìn thẳng vào vách tường đầu giường.

“Nói cho anh nghe Tiêu Tiêu, em còn nghe lời anh nói không? Có nghe hay không !”

“Nghe…… Nghe lời, ô, em nghe lời.”

“Thực ngoan, không nghe lời anh liền phải đem em biến trở lại thành ngốc tử, em tốt nhất vẫn luôn nghe lời, lại giống như hôm nay , không phải chỉ làm tình một hồi là có thể giải quyết như chuyện này.”

Mặc dù phẫn nộ cùng không cam lòng, những vẫn không dám lại nảy ra ý tưởng nào khác, cô chỉ nghĩ muốn giải thoát nhanh một chút , từ trong tính ái căng nứt này giải phóng, đem thân thể của cô còn nguyên vẹn trả lại cho cô.

Sau này có một đoạn thời gian rất dài , Tiêu Trúc Vũ đều không đi ra từ trong phòng ngủ , lâm vào vực sâu, cảm xúc dường như đã hỏng mất, trong đầu không ngừng hiên lên dưới một lần muốn rời khỏi đây, nhưng cô không dám nói đến từ ra ngoài.

Bạch Dương thấy cô như vậy thì tâm tình lại tốt hơn đôi chút, hắn không đi làm, chỉ ở nhà tận mắt nhìn thấy cô lâm vào vực sâu, trở nên mẫn cảm đa nghi, sợ hãi cùng mất ngủ.

Trong long khẩn cầu nhanh một chút, nếu có thể hãy biến cô trở về thành tiểu ngốc tử như lúc trước, đem cô tra tấn đến tuyệt vọng , nhưng không thể chống cự hắn .

“Đột nhiên về nước, là anh thật kinh ngạc.”

Bạch Dương ngồi ở trên sô pha, đánh giá bốn phía: “Chỉ là muốn trở về nhìn xem, dù sao cũng đã tám năm chưa về lại đây, cháu gái của em đâu?”

“Ở nhà trẻ.” Bạch Vân Yển rót cho hắn chén nước: “Chú một mình trở về, không thành vấn đề chứ? Con trai thì làm sao bây giờ.”

“Ở trong ký túc của trường học, có chuyên gia săn sóc nó.”

“Vậy cô gái kia đâu?”

“Mười tám bảo tiêu canh chừng, hẳn là chạy không được .” Hắn nhìn anh hắn nở một nụ cười, đảo mắt không như giống phải là trả lời câu dò hỏi của anh hắn, mà là tự tin khoe ra.

“Anh còn cho rằng chú còn giả trang bộ dáng đàn ông tốt, xem ra là nhịn không nổi nữa.”

“Quá mệt mỏi, còn không bằng em ngay từ đầu liền cường ngạnh chiếm lấy cho xong, dù sao bé cưng của em rất ương bướng ,không có khả năng nghe lời, chị dâu cũng ở đây đúng không, đang ở trên lầu sao?”

“Bệnh viện.” Hắn tay cầm ly cà phê ngồi xuống đối diện em trai, hai chân vắt chéo, nhẹ nhấp một ngụm cà phê nóng, quần tây trắng, không hề khác biệt một chính nhân quân tử.

“Xảy ra chuyện gì i?”

“Hôm trước từ lầu hai nhảy xuống , tự sát không thành.”

“Anh làm gì đến nổi chị ta phản ứng lớn như vậy .” Trên mặt đất phòng khách tràn đầy những món đồ chơi cho bé gái , còn chưa được dọn tốt , anh hắn hẳn là sau khi người phụ nữ kia nhảy lầu , mới cuống quít đem con gửi nhà trẻ.

“Cảm xúc hỏng mất.” Bạch Vân Yển nhìn đế ly cà phê, lay động chất lỏng đang phản chiếu khuôn mặt mình: “Nhớ không lầm thì chú từng nói qua biệt thự ở Italy cũng là hai tầng, chú ý an toàn , đừng giống anh, để cô ấy bắt được cơ hội.”

“Không biết anh nghĩ thế nào, nhưng em sẽ không phạm sai lầm giống anh.”

“Phải không?.”

Bạch Vân Yển buông cái ly đứng dậy: “Anh phải đi bệnh viện một chuyến, chú đi cùng anh hay là ở đây?”

Bình luận

Để lại bình luận