Chương 238

Hắn đúng ở ngoài phòng tắm nhìn vào, con trai đã học sơ trung , tan học vừa trở về , trên người còn mang cặp sách, vẻ mặt lãnh đạm nhìn thẳng hắn, mặc dù lớn lên có chút trúc trắc, nhưng cái đầu lại không thấp.

Bạch Dương khôi phục biểu tình bình đạm , tiếp tục chà lau khuôn mặt cho cô: “Đem phòng khách thu thập một chút, đợi chút nữa ăn cơm.”

Hắn —nga– một tiếng, đem cặp sách buông xuống, bắt đầu bận việc thu dọn đủ loại sắc rác rưởi trên mặt đất kia .

Tiêu Trúc Vũ hai chân đạp lên chậu nước , chơi đùa rất vui, nước phun tung toé lên ống quần hắn, dù vậy, hắn cũng không mắng cô, cuối cùng cả hai người đều bị ướt dầm dề đi ra, Bạch Dương đến phòng ngủ lầu hai thay quần áo cho cô.

Thời điểm xuống lầu, phòng khách đã được thu thập sạch sẽ, con trai đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Hắn đem cỏ trong hoa viên cắt sạch sẽ, bận việc nửa ngày, hai người rốt cuộc mới ngồi vào trước bàn ăn .

“Tháng này cũng mang mẹ đi bệnh viện sao?” Hắn múc cháo bỏ vào trong miệng, thông thường ở trên bàn cơm ba hắn là người trầm mặc ít lời, hắn học được chủ động mở miện hỏi.

“Không đi.”

“Không trị sao?”

“Trị ba năm, cái tật xấu gì cũng không phát hiện, ngốc khá tốt, trừ bỏ sẽ có chút hậm hực, ngày thường ở nhà ta nhìn mẹ con là được.”

Bệnh của cô đã thật lâu, không ngừng ba năm, bắt đầu có ngây ngốc dấu hiệu thời điểm, Bạch Dương còn rất cao hứng, tưởng đóng lại cô, làm cô thần chí đều trở nên si ngốc lên.

Nhưng sau này cô lại có khuynh hướng tự hại mình , nửa đêm không ngủ được ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hoặc khóc hoặc cười, hỉ nộ vô thường, mới đưa đi bệnh viện, nhưng trừ bỏ uống thuốc, cũng không có một chút biện pháp nào.

Ngốc liền ngốc đi, đây cũng là điều hắn muốn.

“Ba, cao trung con muốn đi Milan.”

Nam nhân gật đầu: “Cách nhà rất xa.”

“Vâng.” Chính là bởi vì xa, hắn muốn đi xa đến một nơi xa , không muốn sống ở nơi này.

Bạch Dương trước nay không can thiệp quá lớn vào ý tưởng của hắn: “Tùy con, sẽ không quản con.”

Hắn cúi đầu, rõ ràng là trong lòng nghẹn một cổ bực bội không nói nên lời, không có sức lực phát tiết, từ nhỏ chính là như vậy, trong nhà không ai sẽ để ý hắn, mẹ cũng không được tên hắn vài lần , lực chú ý của baba đều đặt lên mẹ cùng công việc .

Phảng phất chỉ cần hắn còn tồn tại là đủ rồi, vậy thì đem hắn sinh ra có ý nghĩa gì, thật không hiểu được, cho nhiều tiền có ích lợi gì, cho dù hắn có nói gì, làm gì cũng không được bọn họ coi trọng.

“Con…… Muốn đi Trung Quốc.”

Cách bọn họ xa một chút, lại xa một chút, dù sao hắn ở đây cũng không hợp, vậy thì nên tìm một nơi chân chính thuộc về mình thôi.

“Khi nào.”

Hắn còn cho rằng baba tốt xấu gì cũng sẽ kinh ngạc giữ hắn lại một chút, không ngờ lại chỉ lạnh nhạt dường như là đã sớm biết.

Hắn trầm mặc lắc lắc đầu, nắm chặt muỗng, nhấp đôi môi.

“Còn chưa quyết định tốt, đang suy nghĩ.”

“Con mới sơ trung, đi thì có ích lợi gì, đừng tưởng rằng đổi một nơi khác là có thể xông ra một mảnh trời cho riêng mình.”

Hắn không muốn khoảng trời gì đó, hắn chỉ muốn được quan tâm.

Trên lầu truyền đến động tĩnh, Bạch Dương buông cái muỗng xuống đứng dậy, bước nhanh chạy lên lầu.

Bỏ lại một người cô đớn cúi đầu ở bàn ăn , ẩn nhẫn phẫn nộ, đem muỗng thiết trong tay uốn thành một độ cung.

Tiêu Trúc Vũ nằm ở trên giường quay cuồng, bởi vì bị xích sắt trên cổ tay cố định, nhúc nhích không được, kịch liệt đá hai chân– oa oa– kêu to.

Nhìn thấy Bạch Dương, khóc lóc chất vấn hắn vừa rồi vì sao không ở cạnh cô.

“Anh cho rằng em đã ngủ rồi bảo bối, anh cùng con ở dưới lầu ăn cơm, lần sau sẽ không để em một mình.”

“Ô ô ô…… Ô ô a!”

Bạch Dương mở tay bị buộc chặt bới dây xích của cô ra, đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ dỗ, lộ ra nụ cười khó có thể miêu tả, sủng nịch vô cùng.

Bình luận

Để lại bình luận