Chương 240

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 240

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô cũng cười ra, gương mặt lại như quả táo : “Có thể nói như vậy.”

“Vậy mẹ có thể nói cho con biết, muốn dùng di động để làm gì không?”

“Chỉ là muốn xem tin tức trong nước, có thể lại giúp mẹ không?”

Hắn click mở di động dạy cô thao tác như thế nào , lần đầu tiên được mẹ coi trọng, làm hắn đặc biệt vui vẻ.

Nhưng hắn không hiểu vì sao mẹ lại muốn giả ngốc, nhưng sau này mới ý thức được, thì ra là baba thích bộ dáng kia của mẹ , chậm rãi quan hệ của hắn với mẹ càng ngày càng gần, cô nói cho hắn biết, đây không phải yêu, chỉ là vì muốn tự bảo vệ mình.

Bạch Dương gần đây trở về rất sớm, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, cũng muốn thao cô một hồi.

Sau khi hoan ái, thân thể đổ mồ hôi đầm đìa, hắn từ phía sau ôm lấy cô, ôm chặt cổ làm cô hít thở không thông, Tiêu Trúc Vũ bắt lấy đôi tay hắn đang tạo áp lực kháng cự, sờ đến lòng bàn tay hắn , phát hiện có càng nhiều vết chai.

Đó là dấu vết cầm súng lâu ngày mà mài ra , thời điểm hắn không ở nhà, cô từng phát hiện ở nhà không chỉ có một khẩu súng, liền biết hắn mỗi ngày ra cửa làm việc, là đang làm gì.

“Ngày mai anh mang em đi ra ngoài chơi, bảo bối.”

Tiêu Trúc Vũ không nghĩ được gì trợn mắt, kêu rên hờn dỗi thở hổn hển một tiếng, hắn dùng sức hôn sau cổ cô, mút ra một mảnh vệt đỏ.

Bạch Dương hiếm khi mang cô đi ra ngoài, một là sợ thời điểm cô phát bệnh chạy, hai là bởi vì thân phận của mình, sợ cô gặp nguy hiểm.

Chỉ là đi công viên trò chơi, bảo tiêu đi bên người rất nhiều , cải trang giả dạng thành người thường xen lẫn trong trong đám người.

Do khi chất giết chóc hàng năm , mặc dù mang theo kính râm cùng mũ cũng giấu không được, trước mắt mỗi người đều cảm giác được nguy hiểm ẩn núp , thân cao áp bách tính đứng ở bên cạnh cô , thoạt nhìn càng giống một kẻ bắt cóc thiếu nữ vô tội .

Nỗ lực giả dạng làm ngốc tử có đôi khi cũng rất mệt, cô không thích bóng bay cùng đồ ngọt, nhưng vẫn muốn quấn lấy hắn mua về. Ăn mấy miếng lại ném xuống, lãng phí lương thực làm cô cũng thực có chút chột dạ.

Cho rằng chỉ muốn mang cô ra cửa đổi không khí, không ngừng lại liên tiếp một tháng, hắn đều làm cô giật mình như thấy ma, mang cô đi chơi ở những nơi khác nhau, nơi mà cô đi trong mười mấy năm qua cũng không được nhiều bằng những ngày qua mình đi chơi .

Lại một ngày vào sáng sớm, cô mệt đến nổi không muốn nhích người, Bạch Dương mặc vào cho cô bộ áo lông, tóc nổi lên tĩnh điện, vuốt ve đè tóc dài thẳng xuống.

“Không muốn đi ra ngoài?”

Mí mắt Tiêu Trúc Vũ run lên, gật gật đầu. Khẩn cầu hắn có thể nhanh đi làm, như vậy cô sẽ có thời gian đi xem di động.

“Vậy đi vào trong hoa viên ngồi một lát đi.”

Hôm nay thời tiết rất tốt, vào đông thái dương ấm áp dễ chịu , chân nhỏ lạnh lẽo cũng được giày bông bao phủ ấm áp.

Bạch Dương đi cầm ly đồ uống, ngồi ở bên người cô, đem cái ly trong tay đưa cho cô.

Cô tượng trưng tính uống một ngụm, nước trái cây lại ngọt đến tận họng .

Bạch Dương nắm lấy tay nhỏ của cô, cúi đầu, nặng nề thở dài.

“Anh nên nói cho em biết, anh biết em mỗi ngày cầm di động, điều đang xem tin tức về Tô Hòa Mặc .”

“……”

Chất lỏng trong ly đong đưa, là tay cô đang run.

Lòng bàn tay thô ráp cẩn thận cọ lên da thịt non của lòng bàn tay cô, ngón tay có vết chai, có lẽ là ngón dùng để bóp cò súng .

“Anh trước nay đều không nghĩ tới, em cư nhiên ẽ đem hắn trở thành cứu rỗi, mỗi ngày em đều xem hắn, là hy vọng hắn tới cứu em sao?”

Sắc mặt Tiêu Trúc Vũ chưa từng trắng cùng chật vật như vậy, cô ấp ủ muốn lấy cớ rất nhiều , lại phát hiện đều không đủ để chê giấu, lý do một ngốc tử vì sao lại muốn cầm di động xem tin tức .

Bình luận

Để lại bình luận