Chương 133

“Là anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên, vậy mà lại là Tần Chiêụ
Anh còn tới làm gì? Chơi đùa một chút à?
“Anh…” Lâm Tử Nguyệt do dự không biết nói như nào. Cô không muốn chơi đùa với anh, mà cô cũng chơi không nổi. Cho nên, cô hy vọng anh đừng tới trêu chọc mình nữa.
“Có chuyện gì sao?” Cô cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở bên bình thường, không muốn biểu hiện dáng vẻ oán giận.
“Bảo bối, đi vào rồi nói chuyện nhé.” Người đàn ông vẫn giống như trước, anh ở đằng sau ôm lấy cô. Lâm Tử Nguyệt giãy giụa nhưng không thoát ra được, chỉ đành mở cửa để anh đi vào.
“Em làm sao vậy?” Đèn vừa bật sáng, anh cuối cùng cũng nhận ra nét mặt khác thường của Lâm Tử Nguyệt. Anh quay mặt Lâm Tử Nguyệt về phía mình, nhìn thẳng vào hai mắt cô. Ánh mắt của thiếu nữ lạnh băng, biểu cảm thờ ơ. Điều quan trọng là cô đang lảng tránh ánh mắt của anh, cũng không thèm nhìn anh. Chẳng lẽ… Anh có một linh cảm xấụ
“Em thí¢h người khác sao? Là ai hả?” Giọng của anh dần trở nên lạnh xuống “Là Lạc Khiêm hả?”
“Sao anh lại hỏi như vậy chứ?” Lâm Tử Nguyệt quay đầu đi, cô vẫn không hề nhìn vào anh “Hơn nữa anh lấy lập trường gì mà hỏi tôi?”
Anh có tư cách gì mà hỏi? Anh chơi đùa tôi, lại còn muốn tôi thủ thân vì anh à?
Nghe thấy giọng nói của cô gái có gì đó không đúng, Tần Chiêu nhéo cằm cô quay về phía mình, trông thấy đôi mắt đỏ hoe của cô gái, dáng vẻ của cô như sắp kho”c vậy.
Mọi nghi ngờ lập tức bị ném lên chín tầng mây, anh đau lòng kéo cô vào tɾong lòng mình, dịu dàng nói “Em sao thế? Có phải ai bắt nạt em đúng không?”
Cảm nhận được cái ôm quen thuộc, nghe được giọng nói quan tâm dịu dàng quen thuộc, nước mắt của Lâm Tử Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh “Buông tôi ra… Thả… Ưm ư…”
Người đàn ông bá đạo hôn lên môi cô, vươn đầu lưỡi ra cạy mở hàm răng của cô rồi mút hôn.
Lâm Tử Nguyệt không chút sức lực nào vỗ lên bả vai của người đàn ông, nhưng ngược lại còn làm anh ôm chặt hơn.
Tới khi cô sắp nghẹt thở, người đàn ông cuối cùng cũng chịu buông cô ra. Anh nhìn đôi môi bị hôn tới đỏ hồng lên của thiếu nữ, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt rơi trên má cô.
“Không phải anh muốn biết ai bắt nạt tôi sao?” Hơi thở của Lâm Tử Nguyệt đã ổn định, cô chậm rãi nói “Ngoại trừ anh hay bắt nạt tôi như ban nãy ra thì còn ai có thể bắt nạt tôi nữa?”
Tần Chiêu ngạc nhiên, sau đó cẩn thận nói “Em… Không thí¢h à?”

Bình luận

Để lại bình luận