Chương 141

Thân là vua một nước, thế mà lại chịu sự sỉ nhục như vậy. Triệu Lăng Hi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên mặt “Ngươi giết ta đi.”
Đầu ngón tay thô ráp của Nhiếp chính vương nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng “Vi thần là trung thần, sao lại làm ra chuyện hành thí¢h giết vua được đây? Vi thần sẽ không giết h0àng thượng, ngược lại chính h0àng thượng mới là người đòi đánh đòi giết vi thần.”
Người nam nhân này, làm ra chuyện khiến người phẫn nộ, nhưng lại nói ra lời dịu dàng ôn nhụ Bàn tay của hắn dạo chơi từ mặt đến cổ của nàng “Nếu cả triều văn võ thấy được quân vương của bọn họ là một cô nàng thìnan ”
“Không ” Triệu Lăng Hi sợ đến mức mở bừng mắt ra, tɾong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn “Đừng để bọn họ nhìn thấy.”
Nếu để đám lớn thần nhìn thấy cái dáng vẻ này của nàng, vậy thì còn tuyệt vọng hơn cả cái chết nữa.
Bàn tay của người nam nhân đặt lên bụng dưới của nàng, kề sát bên tai nàng nhẹ giọng thủ thỉ “Hoàng thượng, nàng chưa từng nếm trải sự hoan ái của nam nữ đúng không? Hôm nay vi thần nguyện ý chịu mệt, tự tay dạy cho h0àng thượng.”
Tay hắn vuốt ve mảnh đất riêng tư của nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn bụi cỏ thưa thớt kia. Nhận ra người thiếu nữ muốn cắn lưỡi tự sát, hắn vội bóp hai má của nàng lại, lạnh lùng nói “Nếu Hoàng thượng chết, vi thần sẽ khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.”
Triệu Lăng Hi rưng rưng nước mắt nhìn hắn “Vậy ngươi thả ta ra đi.”
“Hoàng thượng còn chưa nếm qua mùi vị chuyện nam nữ, đợi lát nữa vi thần sẽ hầu hạ nàng sướng như tiên, khi ấy nàng sẽ không muốn chết nữa, thậm chí sẽ còn cầu xin ta chơi nàng thêm mấy lần nữa kìa.”
“Không có khả năng.” Triệu Lăng Hi ¢hắc như đinh đóng cột nói “A a. . . ”
Nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên tiếng rên phát ra lại thay đổi, thì ra ngón tay của Nhiếp chính vương đã thâm nhập vào giữa hai ͼhân nàng, nhéo lấy hạt đậu nhỏ ở giữa hai ͼhân nàng.
Tiểu h0àng đế đáng thươռg nào hiểu rõ thân thể của bản thân đâu, cũng chẳng biết vì sao mình lại có phản ứng như vậy. Nàng nào biết tại sao tɾong thân thể lại có cảm giác tê dại bủn rủn như thế, cũng không biết đối phươռg đã véo mình ở đâụ Nhưng nàng biết tiếng rên vừa rồi thật đáng xấu hổ, nên không dám rên nữa đành sít sao cắn chặt răng.
Nhiếp chính vương nhẹ nhàng mỉm cười, nói “Hoàng thượng đã muốn rên, vi thần cũng không ngại.”
Triệu Lăng Hi nhắm mắt lại, thống khổ mà lắc đầụ Nàng không thể để cho người ta phát hiện ra được.

Bình luận

Để lại bình luận