Chương 11

Khi anh ngồi xuống, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân anh rất đau, anh cố gắng kiềm giữ lý trí, chống lại ham muốn đang không ngừng điên cuồng gào thét muốn đi vào tiểu huyệt, hưởng thụ sự ấm áp khi bị hoa kính chật hẹp bao quanh.
Bây giờ ở nơi này làm chuyện ấy thì không phù hợp chút nào, vả lại bên ngoài còn có mọi người đang chờ anh và cô ra ăn cơm.
Cho dù ở trong lòng ba mẹ anh là đứa con đáng tin cậy, hơn nữa anh cùng Kiều Đình lớn lên từ nhỏ, đó cũng là lí do mà mọi người không nghi ngờ anh ở trong phòng tắm làm chuyện biếи ŧɦái đối với Kiều Đình, nhưng nếu cả nhà đợi quá lâu, có thể mẹ sẽ vào đây hỏi thăm, xem Kiều Đình có bị phỏng nghiêm trọng hay không, hay là đi tới bệnh viện khám xem.
Anh muốn có nhiều hơn và không muốn bị làm phiền bởi bất cứ ai, có thể cùng Kiều Đình quang minh chính lớn, một mình ở bên nhau.
Anh tự hỏi mình, phải làm thế nào mới có khoảng thời gian phù hợp và thuận tiện để làm việc đó.
“Có đau không?” Anh thấp giọng, u ám hơn so với khi nãy.
“Không. . .” Bình ổn hơi thở gấp gáp lại, cô mới có thể nói tiếp:” Không có đau. . .”
“Vậy là tốt rồi.”
Một lát sau, anh cố gắng nhẫn nại xúc động muốn nhào nặn hoa hạch, buông tha cho vùng cấm địa đầy mê hoặc này.
Khi ngón tay anh rời đi, Kiều Đình thở hắt ra.
Tuy cảm giác khẩn trương ấy đã bớt đi một ít, nhưng mà. . .Cô lại. . . hy vọng Bá Vân có thể tiếp tục sờ, thậm chí cô còn muốn anh đi vào càng sâu, càng sâu. . .
Ơ kìa. . . Cô đúng là không biết xấu hổ.
“Mặc quần áo vào đi.” Bá Vân cầm lấy áo quần đặt ở trên giá.
Tuy Bá Thiến thường ngày hơi ngốc nghếch, nhưng cô không chỉ mang quần áo đến, đồ lót cũng không quên, có thể thấy sự chu đáo của cô.
Kiều Đình nhìn chăm chú anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc quần áo vào.
Sau khi thay đồ xong, Bá Vân giúp cô chỉnh chu quần áo lại, rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng tắm.
“Đã bôi thuốc chưa?” Mẹ Ngụy hỏi.
Kiều Đình xoay mặt về phía mẹ Ngụy khẽ gật đầu: “Đỡ hơn rồi ạ.”
“Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Bá Thiến quan tâm hỏi.
“Không nghiêm trọng, cũng không có bọng nước hay để lại sẹo.” Bá Vân đáp lại Bá Thiến.
Nhất thời mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ra ăn cơm nhanh đi, đồ ăn sắp nguội mất rồi.” Cha Ngụy thúc giục.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, mẹ Ngụy múc chén canh cho Kiều Đình, bà đặc biệt cẩn thận để lên bàn, chỉ sợ bi kịch lúc nãy lại diễn ra lần nữa.
Bầu không khí được khôi phục lại, mọi người hòa thuận vui vẻ dùng bữa, không ai biết vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì.
Một ngày kia, mẹ Lương được cho nghỉ mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, vừa mở cổng, vật nặng trên tay đã bị lấy đi.
Mẹ Lương ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng người khôi ngô, Bá Vân càng ngày càng khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt nở nụ cười.
“Bá Vân, cám ơn con.”
“Dì đừng khách sáo như vậy.” Bá Vân quan tâm lấy luôn túi ở bên tay kia.”Hôm nay dì được nghỉ ạ?”
“Đúng vậy, dì đã lâu không xuống bếp, cho nên đi siêu thị mua chút thức ăn, nếu không dì sẽ quên cách nấu cơm như thế nào mất.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng đi đến trước thang máy, mẹ Lương ấn lên phím thang máy.
“Gần đây công việc của dì vẫn thuận lợi chứ?” Bá Vân quan tâm hỏi.
“Vẫn tốt, ít nhất còn có thể làm tốt hơn, lấy 100 điểm làm tiêu chuẩn đi, thì cũng được 60 điểm.” Nói xong, bà cười khổ thở dài. “Kiều Đình cũng giống dì, thành tích của nó cũng chỉ có sáu mươi điểm.”

Bình luận

Để lại bình luận