Chương 71

“Còn có chỗ nào nữa ?”
“Còn nơi này.” Kiều Đình chỉ vào giữa trán mình.
Quả nhiên, có một nụ hôn nhẹ khác trên trán.
“Và đây…” Kiều Đình chỉ nơi nào, Bá Vân liền hôn đến đó, anh hôn gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ở đây cũng đau.” Cuối cùng, Kiều Đình chỉ vào miệng cô.
Bá Vân cúi đầu xuống, Kiều Đình ngay lập tức nhắm mắt lại, nhưng khi cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh thì cô thấy môi mình bị đánh một cái.
Cô trố mắt ngạc nhiên.
“Đánh nơi này sẽ không ảnh hưởng đến cái đầu của em.” Bá Vân cười xấu xa.
“Bá……”
“Hừ!” Bá Vân dùng ngón trỏ chặn miệng cô: “Tiếng lớn quá người lớn sẽ để ý đó.”
Kiều Đình bực bội méo miệng.
“Anh ăn hϊếp em.”
Bá Vân cười cười vui vẻ.
“Em muốn tiếp tục học!” Kiều Đình cam chịu nói.
“Em không muốn học.” Bá Vân vươn tay ôm người vào trong lòng: “Em muốn làm chuyện xấu.”
Ngón tay anh ấn vào môi hoa huyệt, âm đế bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Kiều Đình chịu không nổi rêи ɾỉ.

“Không cần!” Kiều Đình giận dỗi đẩy tay Bá Vân: “Đừng đυ.ng người ta.”
“Thật không?”
Kiều Đình đẩy tay phải anh, anh dùng tay trái tấn công, vòng qua eo thon, đi vào hoa huyệt, nhéo âm đế hơi sưng lên, vừa bóp vừa xoa.
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ do anh cọ xát làm ý thức Kiều Đình có chút tan rã, nhưng cô vẫn nhất quyết đẩy tay anh ra.
Bá Vân dùng trái tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang chống cự, không chỉ như thế, anh dùng tay Kiều Đình ấn vào ngực cô, vẽ những vòng tròn, cách quần áo kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhũ hoa, một lúc sau, nhũ hoa cương lên.
“Đáng ghét, Bá Vân…” Cô vừa giãy giụa vừa thở hổn hển, nghe như giả bộ muốn từ chối.
“Em không ghét.” Bá Vân mở miệng ngậm lấy tai cô: “Em rất thích… Cực kì thích.”
Đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ dọc vành tai, ngực Kiều Đình vì kɧoáı ©ảʍ mà chuyển động kịch liệt, miệng nhỏ nhắn thở hổn hển, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ý chí đấu tranh trong cơ thể, Bá Vân vừa buông ra, nắm lấy quần áo anh, tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng rêи ɾỉ.
Bá Vân mở vạt áo, lòng bàn tay to tiến vào, trực tiếp đẩy nội y lên, lộ ra trái đào căng tròn, xoa nắn.
Anh mới xoa vài cái, nhũ hoa đã cứng ngắc như hòn đá, nhưng đầy đàn hồi, mỗi lần kéo đều mang đến cho cô cảm giác sướиɠ tê người như điện giật.
“A… thật thoải mái…” Kiều Đình thở dài.
Cặp đùi trắng vô thức dang sang hai bên, khiến tay Bá Vân dễ dàng luồn vào giữa hai chân cô hơn, ngón tay thon dài của anh đâm thẳng vào, trong hoa huyệt lồi lõm thọc vào rút ra.
Lúc đầu anh từ từ ma sát, sau đó thêm hai ngón tay đi vào hoa huyệt, ba ngón, dần dần đi vào sâu bên trong.
Kiều Đình rêи ɾỉ theo tốc độ tay anh.
Đột nhiên, tốc độ của anh nhanh hơn, đầu ngón tay linh hoạt uốn éo như một con rắn, hết lần này đến lần khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G nhạy cảm, tiếng rêи ɾỉ của Kiều Đình cũng lớn hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, vương vãi một chút trên đùi hai người phát ra tiếng “Phụt”, “Phụt”.
“A a…Bá Vân…”
Bá Vân cúi đầu hôn lên đôi môi dâʍ đãиɠ điên cuồng kia, anh khuấy đảo chiếc lưỡi mềm mại, chiếm đoạt từng ngóc ngách của môi cô, đưa lưỡi cô vào miệng mình, ngấu nghiến.
“Hừ … Hừ…”
Giọng Kiều Đình trở nên nức nở, vòng tay qua cổ anh và đáp lại một cách kiều mị.
Thịt non bên trong hoa huyệt siết chặt lại, sau đó co bóp liên hồi, giống như có người cài một quả tim vào đó.
Đột nhiên Bá Vân rút ngón tay, một tia nước bắn ra, dưới ánh đèn trong suốt văng xa một ít ánh sáng màu bạc, giống như một đài phun nước.

Bình luận

Để lại bình luận