Chương 73

Kiều Đình cảm thấy đau đớn, nhưng cũng thoải mái, dường như cô đã mất lý chí không ngừng phát ra những âm thanh dâʍ đãиɠ, mắt mất dần tiêu cự và miệng khẽ mở.
Theo bản năng để sung sướиɠ, cái mông nhỏ trượt đi trượt lại… ngày càng nhanh hơn. “A…Muốn… Muốn…”
Kiều Đình bất lực lắc đầu, bỗng nhiên cao trào tới, mười ngón tay cô cáu vào vai anh, cơ bắp bị hằn lên vết đỏ nhạt, không ngừng mà run rẩy.
“Em lại lêи đỉиɦ? Hử?” Bá Vân nắm lấy hông cô, chuyển từ phòng ngự sang công kích, hung hăng chiến đấu, làm cô cao trào, lêи đỉиɦ một lần nữa.
“A…” Kiều Đình kêu một tiếng, hoa huyệt co chặt hơn, như muốn hòa tan gậy thịt.
Bá Vân thở hổn hển, hít một vài hơi ngắn, rồi bùng phát trong cô.

Kiều Đình xách cặp đi vào lớp, ngước mắt lên thì bắt gặp Từ Sâm Gia.
Lúc Từ Sâm Gia thay đổi vẻ mặt, cô đảo mắt, nhìn vào bức tường trong phòng học, đến khi ngồi vào chỗ cũng không nhìn Từ Sâm Gia dù một lần.
Nhìn thấy cô cố ý thờ ơ, Từ Sâm Gia suy sụp.
Mấy ngày nay, Kiều Đình đều ngó lơ, coi cậu như không khí. Cậu biết cô giận mình, nhưng không ngờ lại kéo dài nhiều ngày như vậy, khiến trái tim cậu lo lắng như sắp nổ tung.
Cậu cầm bút bi chọc vào lưng cô hai lần.
“Lương Kiều Đình!”
Kiều Đình nhích ghế về phía trước, cả người gần như dính liền với bàn, chỉ thiếu ôm lấy bàn nữa thôi.
“Này, Lương ngốc!”
Kiều Đình cúi đầu giả vờ bận rộn, không chịu để ý đến Từ Sâm Gia. Cô rất tức giận.
Nghĩ lại cô đã bảo vệ chó của cậu ta, còn hại Bá Vân bị gãy một chân, thế nhưng ba cậu ta lại nói lời vô tình, không ai nhờ cô bảo vệ con chó đó, là hành vi tự bộc phát, tất cả đều là do cô sai!
Được, cô sai!
Sớm biết kết quả như vậy, lúc ở siêu thị, cô đã giả vờ không quen biết Từ Sâm Gia, không giỡn với chó của cậu ta, không quan tâm sống chết của con chó đó…
Bỏ câu sau đi, cô vẫn quan tâm tới sự sống chết của con chó nhưng cô không bao giờ nói chuyện với Từ Sâm Gia nữa! =)))
Dù sao, Bá Vân cũng không thích nhìn thấy cô nói chuyện với Từ Sâm Gia, Bá Vân đúng, luôn luôn đúng, tại sao lúc nào Từ Sâm Gia cũng trêu chọc cô, chế nhạo cô, còn cô là người gánh trách nhiệm khi có chuyện xảy ra? Đồ xấu xa!
Cô giáo bước vào, Từ Sâm Gia phải thu bút lại.
“Sáng nay sẽ làm bài kiểm tra Tiếng Anh.” Giáo viên nói.
Mọi người kinh ngạc thốt lên.
Bài kiểm tra này, không có thông báo trước, không có ai chuẩn bị, cũng không biết phạm vi ra đề.
“Thưa cô, tại sao lúc trước không nghe nói gì ạ?” Có người phản đối.
“Nếu ngày thường các em đều học bài thì không sợ.” Cô giáo nghiêm túc nói.
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác.
Có tiếng khóc trong lớp, cô giáo giả vờ không nghe thấy và phát bài kiểm tra xuống.
“Kiều Đình.” Điền Điềm ngồi phía trước, cười ngọt ngào đưa bài kiểm tra cho cô.
Kiều Đình nhận lấy một tờ, tờ còn lại cô đặt lên bàn Từ Sâm Gia, làm cánh tay Từ Sâm Gia giơ ra để nhận bài kiểm tra bơ vơ giữa không trung.
Cậu làm bài kiểm tra với sự hờn dỗi.
Cả một ngày, Kiều Đình vẫn phớt lờ Từ Sâm Gia, cậu rất khó chịu nhưng không kiếm được cơ hội để cô để ý đến mình, đến lúc hai tiết thể dục trước khi tan học, giáo viên bảo cậu mang đồ dùng để lại vị trí cũ, Từ Sâm Gia trả lời đồ quá nhiều, một mình mang không xuể.

Bình luận

Để lại bình luận