Chương 74

“Bạn trực nhật với em đâu?” Giáo viên ngó xung quanh.
“Dạ, em ở… A!” Thẩm Thượng Minh là bạn trực nhật chung với Từ Sâm Gia, khi
giơ tay đã bị Từ Sâm Gia nhéo một cái, đau kêu lên.
“Dạ, Thẩm Thượng Minh không khỏe, em thấy hay là để bạn khác làm chung với em.” Từ Sâm Gia không đợi ai phản ứng đã chỉ vào Kiều Đình.
Kiều Đình kinh ngạc nhìn cậu, Thẩm Thượng Minh ngồi một bên ngơ ngác chỉ vào bản thân, nhưng nghĩ lại, nếu có thể giả bộ không khỏe để khỏi khiêng đồ như vậy càng tốt, cho nên Thẩm Thượng Minh không hề nói mình hoàn toàn mạnh khỏe, có chạy 3km cũng không sao.
Dừng ăn cắp chất xám của chúng tôi đi hỡi những con người không có liêm sỉ.
“Được, Kiều Đình, em và Từ Sâm Gia đi xếp dụng cụ thể dục vào kho đi.” Giáo viên gật đầu đồng ý.
Kiều Đình cắn môi, trong lòng không vui, đứng lên từ sân cỏ, đến gần hắn.
Cô không nói chuyện, trực tiếp cầm đồ trên mặt đất lên, quay đầu sải bước đi về phía nhà kho.
Từ Sâm Gia vội vàng ném những quả bóng vương vãi trên mặt đất vào lưới, kéo chúng bằng một tay, đuổi theo Kiều Đình.
“Cậu đi nhanh vậy làm gì?” Cho dù trong lòng có gấp, Từ Sâm Gia vẫn chỉ là một đứa con nít, “Có câu nói đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, là đang nói đến cậu đó.”
Kiều Đình trợn mắt, chân lại tăng tốc.
“Lương ngốc!” Từ Sâm Gia bắt lấy cánh tay cô.
“Đừng nói chuyện với tớ, đồ ngu ngốc!” Kiều Đình hất tay Từ Sâm Gia ra và tiếp tục đi.
“Nhiều ngày rồi còn vẫn còn giận, đồ giận dai.”
Kiều Đình bực bội quay đầu, “Cậu giống như ba cậu vậy, không có lương tâm!”
“Đừng nói tớ giống ba tớ, tớ và ba không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào?” Kiều Đình tức giận hỏi: “Bá Vân bị gãy chân, cậu cũng không quan tâm.”
Từ Sâm Gia nghe thấy thì tức giận: “Cậu có cho tớ cơ hội không? Kêu cậu cũng không nghe?”
Kiều Đình cắn răng trừng hắn, “Được rồi cậu muốn nói gì, nói lẹ đi.”
Nhìn bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau của cô, Từ Sâm Gia tủi thân.
“Tớ không muốn nói nữa!”
Từ Sâm Gia xách túi bóng tiếp tục đi, cô thấy thế nhanh chân đuổi theo vượt qua.
Từ Sâm Gia lại ôm túi cầu vượt qua Kiều Đình.
“Hừ!” Kiều Đình khịt mũi coi thường, “Muốn chạy với vận động viên đoạt huy chương bạc trong Đại hội Thể thao Thành phố?” Kiều Đình thể hiện sức mạnh và nhanh chóng vượt mặt Từ Sâm Gia.
Nhưng dù sao Từ Sâm Gia cũng là con trai, không cần là tuyển thủ, cũng không đến mức chạy thua Kiều Đình quá nhiều, khi cô đến cửa kho, thở hổn hển muốn mở của cậu đã đuổi kịp.
Đột nhiên Từ Sâm Gia dùng tay đóng sầm cửa lại từ sau lưng Kiều Đình, cô giận dữ trừng mắt.
L*иg ngực Kiều Đình lên xuống kịch liệt, hai gò má ửng hồng, giống như hai quả đào, rất đáng yêu.
Từ Sâm Gia nhìn cô, cảm thấy như bị thôi thúc cúi đầu xuống.
Môi Từ Sâm Gia dán lên môi cô.

Kiều Đình trừng mắt, giật mình đẩy Từ Sâm Gia ra, nhanh chóng tạo khoảng cách an toàn.
“Cậu đang làm gì vậy?” Kiều Đình tức giận mắng: “Làm sao cậu lại có thể… Hôn tớ?”
Môi cô thuộc về Bá Vân, hiện tại bị Từ Sâm Gia hôn, làm sao cô có thể giải thích với Bá Vân đây?
Kiều Đình tức giận đến nỗi hốc mắt ngập nước, chỉ cần chớp một cái sẽ chảy xuống.
“Tớ…”
Nhìn vẻ mặt tức giận và khó chịu của Kiều Đình, phút chốc Từ Sâm Gia khép miệng lại, nuốt hai chữ “Thích cậu” xuống họng.
Cậu ấy không hề thích mình, một chút tình cảm cũng không.

Bình luận

Để lại bình luận