Chương 77

“Ừm…” Bá Vân liếc nhìn qua cổ trắng cô.
Đột nhiên anh quay đầu, vùi mặt vào cổ cô, áp môi lên làn da mỏng, mạnh mẽ hút vào, sau một lúc, dấu hôn xuất hiện trên cổ Kiều Đình.
“Bá Vân, anh đang làm gì?” Tay Kiều Đình đặt lên cổ, nơi vừa bị Bá Vân làm đau.
“Không.” Bá Vân nói như không có gì xảy ra.
Anh chỉ là, muốn tuyên bố quyền sở hữu.

Nửa năm sau, Kiều Đình vốn có thành tích đội sổ, lại đậu vào trường S.
Hai nhà Ngụy Lương muốn tổ chức ăn mừng, đã đến một nhà hàng ăn uống cao cấp trong đêm có kết quả.
Kiều Đình háu ăn nên đã ăn rất nhiều.
“Tất cả việc này đều là nhờ Bá Vân đã dạy kèm cho con cô.” Mẹ Kiều Đình lấy nước trái cây thay rượu, nâng ly với Bá Vân nói lời cảm ơn. “Nếu không với thành tích của Kiều Đình, trường công đứng chót cũng không vào được.”
”Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy?” Kiều Đình phản đối: “Con có thực lực nhưng không được ai chỉ dẫn nên học tệ thôi.”
“Tốt nhất là như vậy.” Mẹ Kiều Đình nhéo tai của con gái. “Ui da!” Kiều Đình đau đến mức che tai lại:
“Con là viên kim cương phủ bụi trần.” Cô liếc mắt nhìn Bá Vân xin sự đồng tình: “Bá Vân, em nói có đúng không?”
“Đúng, em nói cái gì cũng đúng.” Bá Vân mỉm cười.
“Ghê chưa, hình như có gì đó lóe lên.” Bá Thiến ăn miếng bít tết nướng trong miệng, nói bâng quơ.
“Bá Thiến, con nói gì vậy?” Người lớn tò mò hỏi.
Bá Vân nhìn em gái cảnh cáo.
Hai người trộm yêu đương, không giấu nổi cô em gái tinh ranh này, còn từng bị cô bắt gặp lúc hôn môi, tuy biết bố mẹ có thể sẽ không phản đối chuyện yêu đương khi còn nhỏ, nhưng họ cũng lo lắng khi can thiệp quá mức, quan tâm quá kỹ, thậm chí mọi hành tung đều bị cha mẹ giám sát, nên Bá Vân nghiêm khắc ra lệnh cho em gái không được nói ra, cái giá phải trả là năm nghìn tệ để bịt miệng.
Em gái này của anh, cực kỳ gian xảo, y như xã hội đen.
Bá Thiến nhanh chóng nuốt miếng bít tết vào miệng: “Em nói miếng bít tết này rất ngon, anh trai, anh có muốn ăn một miếng không?” Bá Thiến gắp miếng nhất khối, đưa đến miệng Bá Vân.
“Không cần.” Bá Vân đẩy ra “Em ăn đi.”
Bá Thiến không khách sáo, đưa nó trở lại miệng của mình, nhai nuốt. Kiều Đình đứng dậy tính đi lấy kem, Bá Vân đuổi theo, đứng bên cạnh Kiều Đình đang ra sức lấy kem, hỏi: “Có bạn nào trong lớp em được nhận vào trường S không?”
“Bạn chung lớp sao?” Kiều Đình suy nghĩ một chút “Hình như có ba người.”
“Ba người nào?”
“Ngoài em ra, có Điềm Điềm và Từ Sâm Gia. Hai người đó đã đoán trước được rằng họ đâu nữa. Còn em là kết quả bất ngờ.” Kiều Đình đắc thắng nói.
“Từ Sâm Gia cũng đậu?” Bá Vân đen mặt.
“Cậu ta là đứa học giỏi số một trong lớp của em còn đứng nhất trường. Không đậu mới lạ đó.” Thậm chí Kiều Đình còn không nhận thấy khuôn mặt của Bá Vân bị đóng băng.
“Sáu tháng qua em có nói chuyện với nó không?”
“Hầu như không.” Kiều Đình gắp một chiếc bánh quy hình tam giác và cho kem vani vào.
Ngày đó, sau hôm bị Từ Sâm Gia hôn, cô lập tức nói với giáo viên mình không thấy bảng để đổi chỗ.
Bởi vì điểm số của cô đã được cải thiện một cách nhảy vọt, giáo viên sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của cô, sợ ảnh hưởng đến thành thích của cô.
Khi Kiều Đình đang thu dọn cặp sách và đổi chỗ ngồi với Điền Điềm, Từ Sâm Gia cứ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, nhưng cô cố tình không để ý, sang học kỳ sau, cô đổi chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Từ Sâm Gia ngồi bàn thứ năm, cả hai chưa từng tiếp xúc gần với nhau huống gì là nói chuyện.

Bình luận

Để lại bình luận