Chương 57

“Làm sao tôi có thể để cho chị buồn được?”
“Càng không thể để miệng nhỏ nhắn phía trên và phía dưới bị đói.”
Đường Viễn Phong mạnh mẽ cắm côn ŧᏂịŧ vào bên trong tiểu huyệt nhỏ chặt của Cố Nhã, “Chị ghen sao?”
“Tối nay không phải là do tôi nghĩ chị mệt mỏi cả ngày, còn cố ý bỏ rơi em gái chị rồi đưa chị đi chơi sao.”
Bỏ rơi em gái của chị rồi đưa chị đi chơi?!
Tại sao câu này rất giống với những gì cô ta trải qua đêm nay?
Còn có, giọng nói của người đàn ông và phụ nữ trên điện thoại.
Cố Tuyết dường như đang nhớ ra điều gì đó, cô ta cầm điện thoại và nhìn Trần Mạt Bình, ”Mẹ…Cố Nhã đâu?”
“Sao muộn như vậy chị ta vẫn chưa về?”
Cố Tuyết tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ, Trần Mạt Mạt giật mình vì con gái như vậy, “Tiểu Tuyết, con có chuyện gì vậy?”
“Nhắc tới tiểu tiện nhân kia làm gì, cô ta gọi điện bảo cha con là ở ngoài tụ tập với bạn bè, tối nay sẽ không trở về.”
“Viễn Phong có chuyện gì sao?”
“Hay là con bị bệnh?”
Trần Mạt Bình lo lắng nhìn Cố Tuyết, dù sao bà ta cũng chỉ có cô ta là con gái duy nhất, hy vọng về tương lai đều đặt ở Cố Tuyết.
Cố Tuyết cắn môi, do dự một chút rồi lựa chọn đưa điện thoại đến trước mặt Trần Mạt Bình, nhìn điện thoại vẫn chưa cúp máy, Trần Mạt Bình nghi ngờ hỏi, “Con đang gọi điện thoại cho ai?”
“Ai vậy…”
Còn chưa nói hết, Trần Mạt Bình đã bị âm thanh bên kia điện thoại làm cho im lặng.
Không biết xấu hổ như vậy sao?!!
Lại còn làʍ t̠ìиɦ rồi gọi điện thoại cho người ta?
Hốc mắt Cố Tuyết đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, “Mẹ, mẹ nghe giọng nói trên điện thoại không phải là tiếng Viễn Phong sao!?”
Cố Tuyết thực sự hoảng loạn.
“Hả…Cái gì?”
Trần Mạt Bình bị câu nói của Cố Tuyết làm cho giật mình, “Ý con là người đàn ông bên kia điện thoại đang làm…là Đường Viễn Phong?”
Suýt chút nữa nói ra từ làʍ t̠ìиɦ.
Dù sao bà ta cũng là trưởng bối, thô lỗ trước mặt con gái không tốt lắm.
Cố Tuyết cắn môi, gian nan gật đầu.
Vốn dĩ cho dù Đường Viễn Phong nɠɵạı ŧìиɧ với người phụ nữ khác, cô ta cũng không nên để mẹ nghe điện thoại, dù sao cũng là chuyện riêng tư, không nên để trưởng bối nhúng tay, nhưng giọng nói kia rất quen thuộc với Cố Tuyết!
Nhưng Cố Tuyết không dám chắc chắn ngay lập tức, vì vậy cô ta chỉ có thể nhớ Trần Mạt Bình giúp đỡ.
Có lẽ…
Có lẽ trong lòng Cố Tuyết đã đoán trước được điều gì, nhưng cô ta không muốn đối mặt với thực tế.
Trần Mạt Bình cũng trở nên căng thẳng.
Cố Nhã cùng Đường Viễn Phong đứng lên, thay đổi tư thế và ngồi xuống một lần nữa, đối mặt với côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh của anh rồi ngồi xuống, “Ưʍ…”
“To quá…”
“Em rể….cậu lớn quá…côn ŧᏂịŧ của cậu thật lớn…”
“Bắn một lần rồi mà vẫn thô cứng như vậy…ưʍ…”
Côn ŧᏂịŧ thâm tím của Đường Viễn Phong trộn lẫn với lông mao và dâʍ ŧᏂủy̠ của Cố Nhã từ từ đâm thẳng vào hoa tâm của Cố Nhã một lần nữa…

Bình luận

Để lại bình luận