Chương 3

Trình Chiêm im lặng và đi thẳng đến chiếc Cayenne của mình.
Phong Kiều không hiểu được ý của anh, đành phải đi theo phía sau nói nhỏ “Giám đốc Trình …”
Trình Chiêm quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ trong bóng đêm, anh thì thào “Lên xe, cứ coi như đây là một yêu cầu của cấp trên ra lệnh cho em.”
Phong Kiều sửngthể từ chối khi nghe anh nói như vậy, vì vậy cô đi đến phía bên kia của chiếc xe, mở cửa và ngồi vào ghế lái phụ. Trên đường đi không khí trong xe có chút im lặng, đài phát thanh lúc nửa đêm tiếp tục vang lên những âm thanh ngọt ngào của cô phát thanh viên, rõ ràng đã rất muộn, nhưng Phong Kiều lại rất tỉnh táo, cô còn cảm nhận rõ ràng sự xấu hổ tràn ngập trong chiếc xe. Cô lén lút liếc nhìn Trình Chiêm, mới phát hiện vị lãnh đạo này quả nhiên rất bá đạo, anh lại vô cùng bình tĩnh.
Anh nhìn thẳng về phía trước và chăm chú lái xe, những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, thỉnh thoảng gõ nhẹ vào các cạnh.
Phong Kiều không biết phải miêu tả Trình Chiêm như thế nào, bởi vì anh ấy quá khác với những chàng trai mà cô từng gặp ở trường. Điềm đạm? Bình tĩnh? Trưởng thành?
Vào lúc này, Phong Kiều thậm chí còn cảm thấy rằng sự tồn tại của anh như sắp đạt đến sự hoàn mỹ nhất của vẻ đẹp. Suy nghĩ của cô có chút bối rối, Phong Kiều hơi ảo não khi nhận ra điều đó, làm sao cô có thể trở thành một trong những thành viên thèm khát vẻ đẹp của giám đốc rồi chứ?
Mơ ước … Phong Kiều bị chính mình dọa cho sợ hãi.
Cuối cùng cũng đến nơi ở Phong Kiều, cô chào tạm biệt Trình Chiêm một cách lễ phép “Cảm ơn giám đốc đã mời em đi ăn tối. Anh trở về chú ý cẩn thận ạ ”
Đầy đủ và nề nếp. Trình Chiêm đặt tay lên vô lắng, khẽ mở môi mỏng “Mời em một bát mì mà cũng gọi là mời ăn cơm. Liệu giám đốc tôi có keo kiệt quá không nhỉ?”
“Sao có thể chứ, em đã rất hài lòng rồi.” Phong Kiều nói rồi còn xoa cái bụng.
“Lần sau, mời em ăn thịt bò và uống rượu Lafite 82 năm tuổi nhé?” Môi của Trình Chiêm hơi nhếch lên, giọng điệu dường như có ý trêu chọc cô.

Bình luận

Để lại bình luận