Chương 8

Phong Kiều hiếm khi ghé sang văn phòng của giám đốc.
Cô mới đi làm được hơn hai tháng, trên chức vị nhân viên nhỏ nhoi của cô còn có phó phòng, trưởng phòng, không đến lượt cô có thể sánh ngang với giám đốc.
Trình Chiêm đang pha trà thì cô gõ cửa và đi vào.
Có một mùi thơm ngọt ngào và tươi mát trong không khí. Trình Chiêm nâng mắt nhìn cô “Ngồi đi.”
Phong Kiều gật đầu và ngồi đối diện với Trình Chiêm. Anh đẩy cốc trà bằng sứ trắng tinh xảo đến trước mặt cô “Ô long mật đào, nghe nói các cô gái nhỏ rất thích.”
Phong Kiều có chút được sủng ái mà lo sợ “Cảm ơn …”
Cô cực kỳ nể tình nhấp một ngụm trà, quả nhiên là hương vị mà con gái thích, sau đó đặt cái cốc trở lại trên bàn, có chút căng thẳng nói “Giám đốc, hai ngày qua em đã gây ra không ít rắc rối cho anh rồi, nhưng mà lúc em làm việc cũng không có mờ mịt, bất cẩn như vậy. Em hy vọng em sẽ không để lại ấn tượng xấu cho anh.”
Trình Chiêm không ngờ Phong Kiều lại bắt đầu tự kiểm điểm, nhất thời có chút dở khóc dở cười, cô thật sự vẫn là một cô gái nhỏ. Anh cười lắc đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp đồ nhỏ đưa cho cô “Thuốc mỡ trị sẹo, nhớ bôi.”
Phong Kiều lờ mờ nhìn anh.
“Tôi không nghĩ rằng em đang gây rắc rối cho tôi.” Trình Chiêm nhìn Phong Kiều bằng đôi mắt sâu thằm kia rồi thản nhiên nói “Em cũng không cần có gánh nặng tâm lý.”
Phong Kiều “…Giám đốc, anh thật là…”
Trình Chiêm nhướng mày “Thật là sao?”
Thật sự làm cho người ta muốn yêu ngay và luôn đó Phong Kiều giả vờ bình tĩnh và cười toe toét “Anh thật là tốt ”
Nói vung vẩy mái tóc đuôi ngựa đi ra ngoài.

Bình luận

Để lại bình luận