Chương 11

Phong Kiều về đến nhà và khóc một mình trong phòng rất lâu. Gia đình cô tuy không giàu có nhưng mà cha mẹ rất yêu thương và tôn trọng cô trong mọi việc. Cô cũng cho rằng bản thân mình rất nghiêm túc trong khi làm mọi thứ, dù là học tập hay làm việc.
Herman là một công ty rất nổi tiếng trong ngành. Phong Kiều luôn tự hào về việc bản thân có thể làm việc tại Herman. Ở chốn đô thị phồn hoa này, cô thuê một gian phòng với người khác và làm thêm giờ đến tận sáng sớm. Không thể nói là không vất vả, nhưng mà trong lòng cô cũng tự biết cao thấp, nhất định phải làm cho ra trò trống ở nơi này, cho nên dù có chút mệt mỏi, cô cũng cảm thấy mình vẫn có thể chống đỡ.
Tuy nhiên, những gì quản lý Trần nói đã thực sự đập nát sự tự tin của cô. Có lẽ những gì cô làm ra thực sự là rác rưởi, Phong Kiều sụt sịt nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ tối rồi. Cô đã không trở lại công ty cả buổi chiều, hẳn là đồng nghiệp đã lan truyền chuyện của cô khắp công ty rồi.
Vì vậy, … Giám đốc cũng sẽ biết phải không? Anh sẽ rất thất vọng phải không? Anh rất tốt với cô và bảo cô đừng có gánh nặng tâm lý, nhưng mà cô còn thậm chí còn không thể làm tốt một dự án. Phong Kiều lau nước mắt trên mặt, định rời giường đi thu dọn đồ đạc trở về quê.
Bị khách hàng từ chối và tự ý bỏ ngang công việc mà không được phép, công ty sẽ không giữ cô lại đâu. Thành phố này cũng không thể chứa chấp cho cô.
Lúc này, Phong Kiều đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Phong Kiều đang thuê chung với một cặp vợ chồng trẻ, người đàn ông đối diện với cánh cửa, mở cửa phòng ngủ ra và hỏi “Tìm ai?”
Phong Kiều không nghe thấy câu trả lời của đối phương mà chỉ có tiếng sột soạt mở cửa.
Sau đó, cô nghe người hàng xóm ở ngoài cửa nói “Phong Kiều ở phòng bên kia”.
Thực sự là đang tìm cô sao? Hơi thở của Phong Kiều như cứng lại, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi mà vững vàng đang từ từ tiến lại.

Bình luận

Để lại bình luận