Chương 12

Sau đó, cửa phòng cô bị gõ vang và Phong Kiều nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh gọi “Là tôi, mở cửa.”
Làm sao anh có thể đến đây chứ? Phong Kiều nhảy xuống đất, còn chưa kịp đi dép vào thì cô đã vội vàng lau mặt sau đó mở cánh cửa khóa chặt.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cao lớn, mặc vest và giày da, vẻ anh tuấn không hề giống người phàm. Đó là Trình Chiêm. Người hàng xóm đứng ở cửa nhiều chuyện nhìn Phong Kiều. Phong Kiều cắn môi dưới “Giám đốc Trình … Sao anh lại ở đây?”
Trình Chiêm lặng lẽ bước vào phòng của Phong Kiều.
Phong Kiều cũng không thích ánh mắt dò xét của hàng xóm nên trực tiếp đóng cửa lại.
“Giám đốc, em hết nước rồi …” Phong Kiều có chút chật vật, phòng cô bừa bộn lại không có gì cả, bị anh nhìn thấy như vậy, cô thật sự rất mất mặt.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn, Trình Chiêm nhìn vào đôi mắt đỏ như con thỏ của Phong Kiều rồi khẽ thở dài “Sao lại khóc nhiều như vậy?”
Đôi khi con người ta thật kì quặc, khi ở một mình bạn luôn cảm thấy mình có thể mạnh mẽ nhưng khi người khác quan tâm một câu thì bạn sẽ trở nên thật mong manh. Câu nói đơn giản của Trình Chiêm khiến đôi mắt của Phong Kiều lại đỏ bừng. Phong Kiều chỉ cảm thấy nước mắt như đập mở cửa xả lũ không thể nào ngừng chảy nước mắt. Vừa lau nước mắt, cô vừa giải thích “Em xin lỗi … Giám đốc … Em … Em không muốn … Khóc.”
Cô bé cứ luống cuống đứng đó và không ngừng khóc lóc rất đáng thương. Trái tim của Trình Chiêm cũng trở nên mềm nhũn, anh siết chặt tay, chậm rãi tiến lên vài bước ôm cô gái đang khóc vào lòng. Trong căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có một ngọn đèn mờ mờ ảo ảo. Người đàn ông cao lớn đứng thẳng nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ yếu ớt vào lòng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô “Đừng khóc nữa, được không?”
Giọng của anh khàn khàn êm tai nghe qua còn có vẻ gợi cảm mê hoặc lòng người. Phong Kiều từ từ ngừng khóc, khi sự tỉnh táo của cô dần trở lại, Phong Kiều nhận ra cô thực sự đang ở trong vòng tay của giám đốc… Mà bàn tay của cô đang rất tự tin ôm lấy eo của anh.
Vòng eo rắn chắc và mạnh mẽ, ôm thật thoải mái, khiến người ta không muốn buông ra, thậm chí còn muốn nhiều hơn một chút ..

Bình luận

Để lại bình luận