Chương 161

Lam Hạc cười xa cách chẳng giống với dáng vẻ thân thiết hiền hoà khi hội ngộ cùng phu thê Ôn Trạm, cũng đổi cả xưng hô.
Lam Hạc cung kính hành lễ với Khác Hoàn, nói năng đúng phận sự, biết lắng nghe kiên nhẫn, chẳng giống thường ngày.
Mà thái độ của Khác Hoàn với Lam Hạc cũng khác xưa, hắn thế mà lại đứng dậy chắp tay thi lễ với thái độ cung kính “Phu nhân tán thưởng, ta đã đến chậm.”
Tam Hoàng tử chẳng những không gọi Lam Hạc bằng phong hiệu An Nhạc Công chúa ngang hàng mình mà y cũng chẳng tự xưng là “bổn vương”.
Ngược lại Tam Hoàng tử lại tự hạ thấp thân phận của mình xuống một cấp, hành lễ với vị “Công chúa tỷ tỷ” này bằng lễ tiết của vãn bối với trưởng giả.
Tất nhiên Lam Hạc nghiêng người không nhận lễ của y, bà lại cười nhạt với phu thê Ôn Trạm “Ta chỉ đi ngang, tiện tay đưa chút đồ cho Ôn phu nhân thôi. Ta còn việc khác cần giải quyết nên không tiện làm phiền. Mong Ôn lớn nhân và Tam đïện hạ thứ lỗi đã quấy rầy chính sự.”
Khác Hoàn hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Ôn Trạm đánh giá hai người, dáng vẻ suy tư. Hắn đè tay Oanh Nhi ý bảo nàng đừng lên tiếng mời Lam Hạc ở lại, sau đó gật đầu đồng ý nói tiếng cảm ơn với Lam Hạc.
“Oanh Nhi, nàng thay ta tiễn An Nhạc Công chúa đïện hạ.”
Hắn lặng lẽ nhéo tay vợ, sau đó cùng Lam Hạc bốn mắt chạm nhaụ Vừa chớp mắt một cái đã hiểu ý đối phươռg.
“Sao mới vừa nãy A Hạc lại làm bộ làm tịch vậy?” Vừa ra khỏi cửa, Oanh Nhi đã không nhịn được dò hỏi Lam Hạc.
“Gì mà làm bộ làm tịch chứ, đứa nhỏ này, lời thế mà cũng nói được.”
hỏi ta mà ngươi lại thẳng thừng thế à? Cũng không biết uyển chuyển hay nói bóng nói gió gì cả.”
Chuyện này làm khó cô nương câm rồi, vì nàng luôn bộc trực thẳng thắn, không học được bản lĩnh nói gần nói xa.
“Vậy… A Hạc à… Vì cớ gì người không thí¢h Tam đïện hạ?”
Lần này Lam Hạc chẳng vòng vo.
“Ta đã làm sai, ta không nên làm khó ngươi. Ta dặn ngươi, chừng nào trở về ngươi cứ kể với Lệnh Nghi là lão tam Khác Hoàn coi trọng nữ nhi của ta. Còn chuyện ấm ức hồi Trung Thu ấy ta và lão gia nhà mình cũng không muốn chuyện thành ra như thế.”
“Nếu Lệnh Nghi có quan hệ tốt với Tam Hoàng tử thì ta xin nhân danh tình bằng hữu để đề ra yêu cầu quá đáng, phiền hắn khuyên nhủ học trò giùm phu thê bọn ta, rằng ͼhân trời đâu thiếu cỏ thơ๓, Tam đïện hạ và nữ nhi nhà ta không phải lương phối, chẳng dám trèo cao.”
Kế Oanh Nhi thí¢h nhất là kiểu nói thẳng lời ít ý nhiều như này, vừa sảng khoái lại dễ hiểụ
Vì thế nàng càng thí¢h Lam Hạc hơn, cứ giữ tay Cung phu nhân hỏi thăm “Vậy sao người và Cung lão gia không đồng ý? Ta thấy Tam Hoàng tử không những tuấn tú mà tính tình nhân phẩm cũng không tồi, lại còn có thân phận tôn quý. Chọn y làm rể cũng tốt mà.”
“Ha, thế thì đã sao. Nữ nhi nhà ta cũng xinh đẹp mà nhân phẩm tính tình cũng tốt đấy thôi. Tuy thân phận Thư Nhi nhà ta không bằng Tam đïện hạ nhưng bọn ta cũng đâu coi trọng vấn đề này.”
“Hừ Ngươi cứ hỏi Ôn Trạm là biết rõ thôi. Nói tóm lại Ôn Trạm nhất định phải giúp chúng ta. Lam Hạc ta đây hiếm khi cầu xin người khác chuyện gì, nhưng với phu thê bọn ta thì nữ nhi là quan trọng nhất không gì sánh bằng.”
Kế Oanh Nhi tiễn Lam Hạc, sau khi về nhà nàng chờ Khác Hoàn cáo từ về phủ thì mới kể những điều Lam Hạc đã nói cho Ôn Trạm nghe.

Bình luận

Để lại bình luận