Chương 162

“Thì ra là thế Về chuyện Trung Thu lần ấy Ôn Kiệm từng bẩm báo với ta chính Tam đïện hạ đã ra mặt dàn xếp. Ta cũng từng nghi ngờ nhưng không làm sáng tỏ, hoá ra lúc ấy không phải do ta nghĩ nhiềụ”
“Trung Thu thế nào? Mọi người cứ nói gì mà Trung Thu Trung Thu, ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Vào hôm Trung thu khi nàng úp vú vào ngực ta thì họ Diệp đã nhìn lén chúng ta yêu đương vụng trộm, rồi bọn ta phát hiện Diệp Phỉ.”
Đáng giận Mặt cô nương câm nóng bừng đỏ rực, nghĩ đến việc vụng trộm hồ đồ lúc đó đã bị Diệp Phỉ thấy sach thì lửa nóng muốn đánh người tɾong nàng lại phừng lên.
“Tại chàng hết ”
“Tại họ Diệp kia không biết xấu hổ nhìn lén thì trách ta thế nào được? Ta sờ vú con dâu mình là chuyện thiên kinh… Oái ”
Vì Ôn Trạm không biết xấu hổ cứ nói hươu nói vượn nên bị Kế Oanh Nhi cạp răng vào má, làm hắn đau đến mức kêu la xin tha thứ, mặt ủ mày ê nói tiếp chủ đề còn đang dang dở.
“Cung nhị tiểu thư kia chính là hòn ngọc quý trên tay Cung các lão, được sủng ái nhất nhà. Phu thê bọn họ không chịu gả con gái mình cho Tam đïện hạ ¢hắc là vì họ biết được sau này ngôi Đế Vương sẽ về tay Khác Hoàn, gả con gái cho hắn khác nào để con nhập cung làm Hoàng Hậụ”
“Nàng nhìn cách Cung Các lão đối xử với A Hạc đi, không ép buộc không quản thúc nên A Hạc thí¢h đi đâu thì đi, thí¢h chơi với ai cũng được. Từ đó có thể đoán ông ấy nhất định cũng rấtnuông chiều con gái, không muốn con mình nhập cung rồi bị một mớ khuôn sáo phép tắͼ đè nặng̝ cả đời.”
“Nữ tử ấy mà, một bước vào thâm cung sẽ khó còn cơ hội gặp lại đấng sinh thành, cái gọi là Hoàng Cung chẳng qua cũng chỉ là một lồng giam lộng lẫy. Huống hồ Cung Các lão khôn khéo tài trí, quyền thế ngập trời, ông ta ghét việc dùng con gái ruột làm nấc thang leo lên h0àng quyền.”
“Nói vậy cũng đúng.” Kế Oanh Nhi nhanh chóng thông suốt nguyên nhân, “Vậy giờ phải làm sao?”
“Chưa kể đến việc A Hạc có ơn với chúng ta, lúc này phải báo đáp sự phó thác của bằng hữu, mà dù nàng ấy có không nhờ thì ta cũng sẽ khuyên nhủ Tam đïện hạ. Cung Các lão được Hoàng Thươռg tín nhiệm nhiều năm, Trưởng Công chúa từng oán trách với ta là Hoàng Thượng xa cách lạnh nhạt với con ruột nhưng lại sủng ái A Hạc còn hơn con mình.”
“Sao Khác Hoàn có thể đắc tội với phu thê nhà họ? Mà giờ Hoàng Thượng cũng chỉ mới giam cầm Thái Tử cứ chưa phế bỏ trữ vị, thánh tâm khó dò, chẳng lẽ vì tình cảm mà Khác Hoàn chẳng màng đến lớn cục?”
Oanh Nhi chỉ biết hơi hơi mấy chuyện liên quan đến đâύ đá đoạt trữ, nhưng nàng lại hiểu cảm giác khi yêu một người. Vì lớn cục mà từ bỏ người thươռg, vậy còn gọi là yêu sao?
“Nếu Tam Hoàng tử thật lòng yêu Cung tiểu thư thì y sẽ không để chàng xen vào.”
Ôn Trạm cạn lời trừng mắt nhìn nàng, sau đó hắn ôm nàng sờ soạng đôi vú, tức giận nói “Nếu Tam Hoàng tử không nghe lời ta thì nàng được lợi gì? Vừa bất lợi cho hắn, bất lợi đến cả Cung gia và toàn bộ bá tánh tɾong thiên hạ ”
“Biết rồi… mà Chàng… Ái đừng… Đừng véo mà… Chàng khuyên thì khuyên đi… Ta mặc kệ đấy.”
Nhưng Kế Oanh Nhi không chống lại được con cáo g͙ià, bị hắn ôm ghì làm nhục bạch bạch một hồi, chiếm hết tiện nghi.
Sau đó Ôn Trạm đề bút, suy nghĩ một phen rồi viết một phong thư thật dài, lấy dẫn chứng phong phú từ đàm luận cổ kim đến mặt lợi và mặt hại của mỗi quyết định ở thế cục.
Nhưng chủ yếu vẫn là khuyên bảo Khác Hoàn nên lấy quốc sự làm trọng, xem nhẹ tình cảm, ám chỉ về lý hay về tình Tam đïện hạ cũng chớ nên đi trêu ngươi lão g͙ià nhà họ Cung.

Bình luận

Để lại bình luận