Chương 163

Lúc Khác Hoàn nhận được phong thư Ôn Trạm gửi cho thì lòng đã nguội lạnh hơn nửa, y khó chịu đến mức ăn ngủ không yên suốt mấy ngày liên tiếp.
Thấy học trò không hồi âm lá thư thì Ôn Trạm biết lòng y hẳn đang rấtrối rắm vẫn chưa biết nên từ bỏ hay chăng.
Có lẽ Khác Hoàn không muốn từ bỏ nhưng vì ngại không muốn làm trái ý thầy mình nên mới không trả lời, cho ân sư chút mặt mũi mà thôi.
Ôn Trạm cũng không muốn tạo áp lực cho Khác Hoàn, hắn nghĩ mình vẫn lên chọn một ngày gặp mặt tâm sự xem y có thật lòng thí¢h Cung tiểu thư không.
Nhất thời hứng thú khác xa tình yêu khắc cốt ghi tâm, giáp mặt trò chuyện khuyên nhủ sẽ hiệu quả hơn giãi bày qua thư.
Nhưng chưa đợi được cơ hội này thì lại có thêm vị khách không ngờ ghé thăm, đó chính là con rể lớn của Cung Các lão, cũng là sủng thần của Vĩnh Gia Đế Binh Bộ Thị lang Thượng Quan Hiệt.
Vị Thượng Quan lớn nhân này không giống với Cung Các lão.
Từ ngày hắn ta nhập sĩ làm quan thì đã được Hoàng Đế tín nhiệm sủng ái, ông ta không để Thượng Quan Thiệt làm chuyện gì mà chỉ cho hắn ta một chức quan nhàn tản bên cạnh Đế Vương.
Không những Vĩnh Gia Đế thường xuyên triệu hắn ta vào cung tâm sự mà lúc rời cung ông ta cũng cho Thượng Quan Hiệt the0 hầu thánh giá.
Cung Túc Vũ dựa vào năng lực dựng cơ đồ, tạo thực quyền, làm quan anh minh góp công an định thiên hạ.
Còn Thượng Quan Hiệt thì dựa vào bản lĩnh làm Hoàng Đế thí¢h, dù không có thực quyền to lớn bằng nhạc phụ nhưng cũng là tâm phúc của quân chủ, được sớm tối hầu cận làm bạn bên bệ rồng. So với Cung Túc Vũ thì Thượng Quan Hiệt càng là người không thể đắc tội.
Vĩnh Gia Hoàng Đế có tật đoạn tụ long dương, mà diện mạo của Thượng Quan Hiệt lại trắng nõn thanh tú, thanh nhã mười phần.
Nhưng hắn ta giữ mình tɾong sach, cũng không kết bè đảng với quần thần, nếu bàn về quan hệ quyền lực tɾong triều thì hắn cũng chỉ thân mỗi với Cung Túc Vũ – ân sư kiêm luôn chức nhạc phụ.
Cho nên hồi đầu Ôn Trạm rấtnghi ngờ phải chăng Thượng Quan Hiệt đã từng trèo lên long sàng của Hoàng Đế.
Nhưng sau đó hắn lại chứng kiến một Vinh Thân Vương nhan sắc tuyệt trần, vị này không chỉ là nam tử tuấn tú có một không hai trên đời mà ngay cả một tuyệt sắc mỹ nhân như Lam Hạc cũng không đâύ lại ông ta.
Vĩnh Gia Đế sủng ái Vinh Thân Vương thái quá đến mức người thần đều phẫn nộ thì lúc này Ôn Trạm mới tin Hoàng Đế chỉ xem Thượng Quan Hiệt là sủng thần chứ chưa đến mức yêu say đắm.
“Lệnh Nghi huynh, biệt lai vô dạng.”
Thượng Quan Hiệt cười nhạt, hắn ta ôm quyền thi lễ. Trước mặt Ôn Trạm sớm đã bị cách chức mà hắn ta cũng không tỏ thái độ làm cao, ôn hoà khách khí như xưa.
“Lan Đào huynh đúng thật là khách quý khó gặp. Hôm nay ta không mở sạp một ngày cũng vì chờ huynh đến.”
Thượng Quan Hiệt cười không dứt miệng, hắn ta chớp mắt với tên Ôn Trạm không biết xấu hổ rồi mới phủi vạt áo ngồi lên băng ghế nhỏ, lại tiếp tục mở miệng ngợi khen “Lệnh Nghi huynh thật là tự tại. Toàn bộ đồng liêu tɾong triều ai cũng tiếc hận người có tài như huynh lại có ngày rơi vào cảnh bày sạp bán văn kiếm sống.”
“Nhưng the0 ta thấy thì Lệnh Nghi huynh vẫn được giữ khí chất như Trim hạc, chẳng bị trói buộc bởi quyền thế công danh. Huynh chẳng màng danh lợi, biết sống vì chí hướng, thí¢h nghi được với mọi h0àn cảnh, khác với bọn ta ngày ngày vì mũ quan trên đầu mà hao tốn tâm tư luồn cúi xu nịnh, như bọn này mới gọi là tục tằng.”
“Ha ha, đến kẻ mặt dày như ta mà cũng không chống lại được cái miệng đầy lời hoa mỹ của Lan Đào huynh, thật xấu hổ. Nhắc mới nhớ, nhà ta nghèo lắm nên phải kiếm cơm qua ngày, Lan Đào huynh muốn viết chữ gì? Ta tính rẻ cho huynh.”

Bình luận

Để lại bình luận