Chương 166

“Thật sự ta cũng chưa từng đến đất Thục, nhưng có nghe nói đó là nơi trù phú đông đúc, cũng g͙iàu tài nguyên thiên nhiên nên không thiếu thực phẩm tươi ngon. Chỉ là địa hình hiểm trở, núi non dày đặc, lần này ta đến đó nhậm chức cũng là vào chốn thâm sơn cùng cốc nên sẽ vất vả.”
“Oanh Nhi có bằng lòng đi cùng ta không? Đốc Sát Viện định tạm nhiệm kỳ là ba năm, sau ba năm nữa thi sát hạch xong… ước chừng có thể nghĩ cách xin ý chỉ về lại Kinh Thành. Nếu Oanh Nhi không muốn đi cùng thì cứ ở nhà chờ ta cũng được. Lòng ta chỉ có nàng, dù có đi xa thì ta nhất định cũng sẽ an phận thủ thường, không gần nữ sắc.”
“Chớ nói bừa Vất vả lắm chúng ta mới được ở bên nhau sao có thể lìa xa? Chàng đi đâu ta the0 đó. Ta từng tuổi này rồi mà cũng chưa từng rời khỏi Kinh Thành, dù xa đến mấy cũng muốn the0 chàng ra ngoài mở rộng tầm mắt. Nghe nói kỹ thuật thêu thùa ở đất Thục rấtlợi hại, không chừng đến đó rồi ta lại học được bản lĩnh mới.”
“Ha ha ha…” Ôn Trạm thoải mái cười to, Oanh Nhi và hắn tâm ý tương thông, tất nhiên không thể lìa xa.
“Chiếu the0 quy củ thì quan viên đi xa nhậm chức không thể mang gia quyến the0, nhưng Cung Các lão đã phá lệ khai ân để nàng đi với ta. Nhưng chúng ta chưa làm lễ thành thân, chờ tới đất Thục sẽ đến quan phủ làm lại hộ tịch.”
“Hay là trước khi đi chúng ta làm tiệc rượu mời A Hạc và Tiểu Mãn đến dự. Chẳng phải nàng có quen biết với tên Cẩm Y Vệ kia sao? Hay cứ mời hắn đến uống chén rượu mừng.”
Oanh Nhi nghe Ôn Trạm nhắc đến Diệp Phỉ thì sắc mặt lập tức khó coi, nàng cúi mặt lắc đầu “Không muốn, đừng nhắc về con người đó nữa, ta không muốn gặp hắn.”
Tuy không biết giữa Diệp Phỉ và Kế Oanh Nhi đã xảy ra chuyện gì nhưng Ôn Trạm ¢hắc chắn đó chẳng phải chuyện tốt lành. Tám chín phần mười là lúc tɾong nhà không có ai cô nương câm đã bị họ Diệp kia ăn hiếp.
“Nàng đừng nóng giận, đều tại ta, ta cứ lo mình không thể ở cạnh chăm sóc nàng. Ta nói thật, ta cứ nghĩ lỡ đâu bản thân mãi mãi ở tɾong ngục nên mới gửi gắm nàng cho hắn, nhưng lại chẳng để nàng biết.”
“Bán cho hắn phần ân tình nhưng lại không nói rõ ràng. Chúng ta xa cách, nếu ta mãi không về thì hắn sẽ thay ta… Ta không tốt, chỉ vì để bản thân yên tâm mà không hỏi qua ý kiến của nàng, còn cho họ Diệp kia ăn cái bánh trôi nước rỗng ruột…”
Hắn lẩm bẩm làu bàu lải nha lải nhải một hồi, cuối cùng cháy nhà lòi mặt chuột mà không nhịn được hỏi “Hắn chọc giận nàng thế nào, lại hôn nàng à?”
“Có hôn.” Cô nương câm sầm mặt, giọng nàng lạnh như băng.
“Hắn… Còn làm gì nữa không?”
“Có.”
Khó xử quá, nếu cứ hỏi tới thì sẽ làm thê tử buồn, làm ảnh hưởng mặt mũi của nàng, nhưng nếu không hỏi thì…
Cả người khó chịu
Cả da đầu cùng lỗ ͼhân lông của hắn đều rít gào chúng nó muốn biết, muốn biết nàng bị người ta ăn hiếp đến mức nào, đáng giận
Dù họ Diệp kia không phá trinh nàng thì cũng không chứng minh được gì. Mình nhịn nhục vì nàng, thế mà suýt nữa nàng đã bị tên lõi đời kia ăn sach sẽ.
“Muốn hỏi thì hỏi đi, ấp a ấp úng làm quái gì? Con mẹ nó.”
Hung dữ quá Lúc con dâu nổi điên thì rấtgiống mẹ kế đó
“Ta hỏi thì nàng có giận không?”
“Người bị đội nón xanh không phải ta thì ta tức giận để chi?”
Đáng giận, cô nương câm hách dịch này
“Hắn… hắn ta… sờ nàng à?”
“Có sờ.”
“Có… sờ ngực nàng không?”
“Có sờ.”

Bình luận

Để lại bình luận