Chương 169

Mà Lam Hạc đang ở tɾong nhuyễn kiệu phía sau, vì giả bộ tuân thủ quy củ nên cũng không vừa đến cửa lập tức rời kiệu như ngày thường. Lam Hạc làm bộ làm tịch khoan thai đến muộn, biểu cảm trên mặt cũng đoan trang ổn trọng như một phu nhân hiền lương.
Cớ sao Lam Hạc lại phải giả vờ? Cô nương câm không cần hỏi cũng rõ đó là do cái vị đi cùng Lam Hạc quá đáng sợ.
Kế Oanh Nhi nép sau Ôn Trạm ngắm trộm Cung Túc Vũ. Chỉ thấy vị Thủ phụ lớn nhân kia có thân hình cao lớn, mày rậm mắt sâu, là dáng vẻ không giận tự uy.
Trên thái dương có tóc bạc thể hiện một sự thật là nam nhân này đã có tuổi, nhưng khuôn mặt với ngũ quan tuấn tú đẹp mắt kia lại dường như không g͙ià the0 tháng năm.
Cung Các lão vận một thân áo khoác màu đen tím thêu tiên hạc nho nhã, trên tɾong là áo trắng tinh khôi, trên tóc vấn khăn đen như mực Đông Pha, tɾong thần sắc trầm tĩnh có sự cô lãnh xuấttrần, lại có hơi hướm tiên nhân không nhiễm bụi trần phàm tục.
Hoá ra đây là kiểu chồng A Hạc đã lấy, thật là xứng lứa vừa đôi, cô nương câm nghĩ thầm như vậy.
Nếu bàn về độ tuấn tú thì cha chồng nhà mình chẳng thua kém, nhưng Cung lão gia này vừa uy nghiêm vừa có khí phái nho tú, h0àn toàn khác với dáng vẻ phiêu dật tiêu sái của Ôn Trạm. Nếu so hai nam nhân này với nhau thì đúng thật là khó phân cao thấp.
“Đại… Đại… Đại nhân…” Kế Oanh Nhi lắp bắp, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lúng túng không biết nên quỳ xuống hay khom người.
“Khụ… Cứ gọi Các lão là được.” Ôn Trạm kiên nhẫn nhắc tuồng.
“Oanh Nhi không làm quan thì cứ gọi Cung tiên sinh cũng được, mọi người đều ngang hàng mà.” Lam Hạc cười tủm tỉm, A Hạc còn sợ chuyện chưa đủ náo nhiệt cơ đấy.
Oanh Nhi khom người hành lễ, nhút nhát sợ sệt mà hô một tiếng “Cung tiên sinh”, vừa mở miệng thì đã thấy giữa ͼhân mày Cung Túc Vũ giật giật, ông quay đầu lừ mắt nhìn Lam Hạc.
Hu hu, người ta là lớn lão gia, là quan to đó, sao có thể đánh đồng với nữ nhân quê mùa nhỏ bé như nàng.
Nhất định ông ta đã không vui khi nghe hai chữ “ngang hàng” rồi. A Hạc thật đáng ghét Chê thiên hạ quá yên bình à
Thật sự Cung Túc Vũ định quở mắng Lam Hạc. Vốn dĩ tuổi Lam Hạc còn đáng làm con gái ông, ông lớn hơn nàng một bối phận.
Mà Ôn Trạm và Lam Hạc đều nhỏ hơn ông mười mấy tuổi, the0 lý cũng coi như vãn bối Cung lão gia. Còn cô nương câm kia nhỏ hơn Ôn Trạm gần hai mươi tuổi, the0 lý thì thuộc hàng cháu của ông chứ nhỉ?
Mà trên thực tế thì Kế Oanh Nhi còn nhỏ tuổi hơn con trai của Cung lớn thiếu gia Cung Thận, nên h0àn toàn có thể gọi người nào đó hai chữ gia gia.
Nhưng vì Oanh Nhi gả cho cha chồng mình là Ôn Trạm nên nàng ngang hàng với Lam Hạc, cuối cùng lại thành ra ngang hàng với cả Cung Túc Vũ.
Nghĩ thế nào cũng giận tím người Bà vợ này của mình cái hay không nói nói toàn cái dở, lại ngứa da à.
Lam Hạc ngứa da thật, chỉ dùng một câu đã làm lão g͙ià nhà mình giận tím mặt, đến mức khiến Oanh Nhi sợ hãi, còn Lam Hạc và Ôn Trạm được dịp ăn dưa, vui vẻ vô cùng.
Nhưng Cung Túc Vũ cũng không thể tét đít Lam Hạc trước mặt người ngoài, ông chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, nhanh ͼhân bước vào cái sân nhỏ xíu nhà người ta. Những người còn lại đành phải vâng dạ the0 sau, cúi đầu cười trộm.
Đây là lần đầu tiên một công tử thế gia sinh ra đã ngậm thìa vàng như Cung Các lão đến làm khách ở nhà bách tính tầm thường, ông tò mò nhìn một vòng đánh giá khắp nơi, không nhịn được nhíu mày.

Bình luận

Để lại bình luận