Chương 172

Lam Hạc ngẩng đầu nhìn, tɾong đầu óc chỉ ngập tràn cảnh ngày đó hắn và con dâu câm người vuốt Trim người bú vú dâm loạn tɾong nhà lao, thật sự chịu không nổi, bà lập tức cúi đầu che mặt cười không dừng được.
“Hừ ”
Cung Túc Vũ biết bà cười vì điều gì nên nghẹn uất, nhìn tiểu quỷ không biết xấu hổ thí¢h gây sự này bằng sắc mặt khó coi.
Nhưng vì không tiện giận chó đánh mèo lên tân lang nhà người ta nên ông nâng ly nói vài câu dễ nghe với Ôn Trạm.
Tuy Ôn Trạm không biết vì sao Lam Hạc cười hoài nhưng hắn cũng không dám chậm trễ mà tiếp rượu Các lão, chuyện ấy cứ thế nhẹ nhàng đi qua.
Oanh Nhi đã trở lại bữa tiệc. Khi nàng nghe đám tỷ muội kể Cung Các lão chưa từng làm khó hạ nhân mà chỉ ít nói cười thì nàng đã không còn câu nệ như vừa rồi.
Mà Cung Túc Vũ cũng muốn trấn an Oanh Nhi nên ông còn cố ý khen nàng nấu ăn ngon, ông rấtthí¢h.
“Hạ quan nấu đó.” Ôn Trạm cười nói, “Vì biết Các lão sẽ ghé thăm nên hạ quan đã tự xuống ßếp, được Các lão ngợi khen thật là không gì sánh bằng.”
“…Ngươi biết nấu ăn?” Ngay cả Cung Túc Vũ cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
“Tay nghề tầm thường thôi, khiến Các lão chê cười.”
Kế Oanh Nhi không biết có câu “Người quân tử nên tránh xa nhà ßếp”, nàng còn tự hào dát vàng lên mặt trượng phu, “Không những A Trạm biết nấu ăn mà hắn còn biết chẻ củi nhóm lò, quét nhà giặt đồ nữa đó.”
Cung Túc Vũ nhìn Ôn Trạm với vẻ mặt phức tạp, nhưng Ôn lớn nhân lại mặt dày mỉm cười gật đầu với ông “Vâng, hạ quan biết làm hết, không thua kém phu nhân ở nội trạch.”
Làm kiều thê à? Lam Hạc ghen tị, nhưng nàng vẫn khen hắn “Chà, Lệnh Nghi còn giỏi mấy việc đó hơn ta. Ta chẳng biết nấu ăn đâụ”
“A Hạc không biết nấu ăn á?” So với việc Ôn Trạm biết nấu cơm thì chuyện Lam Hạc không biết nấu nướng càng làm Kế Oanh Nhi ngạc nhiên hơn.
“Ha ha.”
Cuối cùng chủ đề này chấm dứt sau tràng cười lạnh tanh của Cung Các lão.
Tuy bữa tiệc tối này không đông đúc như tiệc trưa nhưng lại diễn ra rấthoà thuận vui vẻ.
Lúc gần ra về, Cung Túc Vũ dặn dò rấtnhiều điều với Ôn Trạm, mà Oanh Nhi cũng lưu luyến chẳng nỡ rời với nhóm tỷ muội Lam Hạc Lạc Du, mới nói với nhau vài câu thôi mà mắt ai cũng đỏ hoe.
Lam Hạc vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ của Kế Oanh Nhi “Đường xá xa xôi, nhất định phải cẩn thận.”
“Yên tâm, khi tới nơi hạ quan sẽ lập tức viết thư báo tin cho Các lão.”
Cuộc vui nào cũng tan, bữa tiệc nào cũng tàn. Phu thê Ôn Trạm tiễn hai vợ chồng Các lão xong thì lập tức quét tước nhà cửa, chuẩn bị hành lý suốt đêm để ngày kế tiếp khởi hành.
“Khi mới nghe chàng kể trượng phu của A Hạc là Các lão lớn nhân thì ta cứ tưởng nàng ấy lấy một lão g͙ià cơ. Ta còn nghĩ, đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâụ”
“Nhưng hôm nay gặp rồi mới biết người ta có khí phách biết mấy, xưa giờ ta chưa từng gặp ai uy phong đến vậy, không cần ông ấy mở miệng mà chỉ cần nhìn sơ thôi người ta cũng biết ông là quan lớn. Đứng trước mặt Cung Các lão ta còn chẳng dám thở ma͙nh, đúng là chỉ có người can đảm như A Hạc mới làm phu nhân của ông ta.”
Sau trận mây mưa, cô nương câm nằm trên lồng ngực Ôn Trạm lải nhải rằng Cung Túc Vũ anh tuấn thế nào, lợi hại ra sao, khí thế doạ người này kia kia nọ.
Mới đầu Ôn Trạm nghe hai chữ “phân trâu” thì còn cười phì. Nhưng nàng càng nói thì hắn càng thấy ghen tức, đưa tay nhéo núm vú Oanh Nhi, giận dỗi “Vậy ông ta anh tuấn hơn cả ta à?”
“Úi Bỏ tay ra ”

Bình luận

Để lại bình luận