Chương 173

Mắt Oanh Nhi loé lên tia hung dữ, Ôn Trạm lập tức bỏ tay ra. Chuyện cũ lần trước ghen tuông rồi bị nàng cho ăn đấm vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, Ôn Trạm sợ rồi.
“Đương nhiên chàng anh tuấn, nhưng vẻ đẹp của chàng không giống Cung Các lão. Vẻ đẹp của ông ấy như tiên nhân để ngắm nhìn chứ không thể gần gũi.”
“Nàng đang định nói ngắm được nhưng không dâm loạn được đúng không, ha ha. Oanh Nhi còn ngây thơ quá.”
Ôn Trạm cười thâm thuý, “Cung Các lão chẳng khác gì ta, ông ấy chỉ giả bộ thanh cao thôi chứ háo sắc lắm đấy. Tiên gì mà tiên, đồ g͙ià dê thì có.”
“Vì sao? Chỉ vì ông ta thí¢h vẻ ngoài xinh đẹp của A Hạc?”
“Đâu có, để ta nói nàng nghe nàng giống A Hạc lắm. Trước kia A Hạc là con dâu của Cung Các lão. Ông ta ở goá mười mấy năm, thấy con dâu trẻ tuổi xinh đẹp thì ngủ với người ta luôn, dụ dỗ đến mức A Hạc một lòng một dạ với lão.”
“Cuối cùng Hoàng Thượng hết cách, ngài chỉ đành gán một thân phận mới cho A Hạc và ban tước vị Công Chúa, sau đó ban hôn cho bọn họ. Vậy thì khác gì ta? Hơn nữa, khi ta còn ở tɾong nhà lao có trò chuyện với hai ông bạn tù, nghe họ kể Cung Các lão yêu con dâu mình sâu đậm lắm, khi xưa lúc tằng tịu đã từng vì Lam Hạc mà thổ huyết, bệnh nặng̝ một trận…”
Mặt mày Ôn Trạm hớn hở, nếu không thể tỏ vẻ ghen tuông thì đành bôi bác Thủ phụ lớn nhân, để Oanh Nhi sửng sốt vì không ngờ một người nho nhã như Thủ phụ lớn nhân lại dụ dỗ con dâu mình, mà còn thổ huyết vì tình vậy.
“Thế mới nói, cha chồng và con dâu vốn là duyên trời định, trên đời này chẳng có lão cha chồng nào không thí¢h con dâu vú bự.”
Tên nam nhân này vừa sờ vú nàng vừa nói nhảm như thật. Cô nương câm phì cười.
“Cái đồ không biết xấu hổ.”
“Biết xấu hổ thì không ngủ với cha chồng, đã ngủ với cha chồng rồi thì không xấu hổ, Oanh Nhi muốn giữ thể diện à?”
Kế Oanh Nhi chăm chú nhìn đôi mắt đầy ý cười của hắn. Nàng ngẫm nghĩ, chỉ đợi đến mai thôi là nàng đã có thể cao bay xa chạy với người tình, cùng hắn ngọt ngào chung sống kiếp này.
Họ cũng là duyên trời định như A Hạc và Cung Các lão, chẳng sợ hắn g͙ià đi, mà dù nàng có g͙ià đến mức rụng hết răng cũng chỉ muốn ở bên hắn, mãi mãi không chia lìa.
“Không cần thể diện.” Oanh Nhi dịu dàng trả lời, nàng vòng tay ôm cổ Ôn Trạm, “Ta không cần thể diện, chỉ cần chàng, trên đời này chẳng có cô con dâu nào không thí¢h người cha chồng tốt như A Trạm.”
Hiếm có khi nghe bảo bối nói lời âu yếm, làm cơ thể Ôn Trạm bất chợt cuồn cuộn sóng tình, vừa xoay người đã đè nàng.
“Nghe Oanh Nhi nói vậy thì sao ta dám để nàng sinh nhi tử. Bồ Tát phù hộ cho chúng con có nữ nhi, để tương lai khỏi có nữ nhân nào g͙iành cha chồng với bảo bối nhà ta.”
Cô nương câm vừa tức vừa buồn cười, hai ͼhân nàng kẹp vào e0 hông hắn, dán âm đa͙o vào con quái thú đã sớm ngóc đầu thức tỉnh, nhẹ nhàng cọ xát, nũng nịu mời gọi “Vậy thì sinh nữ nhi nhé.”
“Sinh cháu gái.”
“Đáng ghét… A…”
Ôn Trạm nhấp hông tiến vào, loan phượng giao hợp, không tách một li. Sau đó hắn lấy từ dưới gối đầu một chiếc yếm màu lam thêu hoa kết trái, đặt lên đôi vú phập phồng của mỹ nhân bên dưới.
“Đơm hoa kết trái, ngàn sợi nhớ thươռg. Oanh Nhi huệ chất lan tâm, thật xứng làm vợ ta.”
Ôn Trạm dứt lời thì hắn liều cúi đầu hôn nàng, trút vào cơ thể nàng tất cả ân ái như gió dữ mưa rền.
Trời cao định nhân duyên, đời này cả hai gắn chặt vào nhau chẳng thể tách rời.

Bình luận

Để lại bình luận