Chương 12

Bệnh viện trung tâm thành phố, tɾong căn phòng chỉ cần nhìn qua nội thất bên tɾong đã biết đây là phòng bệnh cao cấp, Kỳ Lâm trao đổi tình hình với bác sĩ, khi biết thị trưởng hoàn toàn không sao, trên người chỉ có vài vết xước, đầu bị trấn thươռg nhẹ, Kỳ Lâm mới nhẹ nhõm thở ra.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, ngài thị trưởng khi còn trẻ đã tham gia khóa huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, nên tɾong các trường hợp va chạm anh đều có thể hạn chế thươռg tích nhất cho mình.
Kỳ Lâm cảm ơn rồi tiễn bác sĩ ra cửa. Khi trở lại phòng, anh lạnh nhàn nhìn Tô Mật đang ngồi cạnh giường bệnh, kẻ tội đồ kia từ lúc gây chuyện đến bây giờ đều ngồi im bất động, khuôn mặt không chút ăn năn, hối lỗi.
Kỳ Lâm hừ lạnh ngồi vào sô pha thầm nghĩ ngài thị trưởng đã cứu một con sói mắt trắng rồi.
Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây đều như tra tấn Tô Mật, không ai biết cô đã sợ hãi ra sao, hối hận thế nào. Cho dù khi bác sĩ nói không có vấn đề gì, hắn sẽ tỉnh nhanh thôi nhưng cô vẫn sợ hãi không thôi.
Chỉ đến khi đôi mắt người đàn ông mở ra, lò.ng cô mới bình yên trở lại, linh hồn cô mới hoàn toàn trở về.
Thấy ánh mắt Trình Nhạc Huy nhìn mình, cô lập tức tủi thân nước mắt rơi ào ạt, cuối cùng không nhịn được gục đầu vào vai anh khóc thất thanh, đây là lần đầu tiên tɾong cuộc đời cô khóc lóc thảm thiết đến vậy, khóc không còn hình tượng, khóc đến mặt mũi tèm nhem.
Tiếng khóc của Tô Mật đã dọa người vừa tỉnh dậy, Trình Nhạc Huy tay ͼhân luống cuống ôm cô, dỗ dành từng chút
“Sao vậy Mật Mật, đừng khóc, ngoan nào, đừng khóc nữa nhé ”.
Người được dỗ dành lại càng tủi thân khóc lớn hơn, khoảnh khắc thấy anh nằm bất động trên đường, trái tim cô như chết lặng, có thứ gì đó tɾong cô bị vỡ nát.Giây phút ấy cô đã biết trái tim cô đã hướng về anh lúc nào mà mình không hay biết.
Người đàn ông nghe cô khóc to hơn lại càng lúng túng
“Ngoan nào, không khóc nữa nhé, hay ai bắt nạt em? hay em đau ở đâu?”Trình Nhạc Huy lo lắng đẩy cô bé con tɾong lò.ng ra quan sát một lượt, thấy cô không bị thươռg mới thả lỏng.
Cô bé con lại sà vào lò.ng hắn nức nở, một lúc sau mới uất ức đưa tay nhỏ chỉ về phía sau mếu máo tố cáo “Kỳ Lâm ”
Kỳ Lâm vốn đang trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, tự nhiên bị đọc tên liền chửi thề “Shit ” Hắn đã mắng kẻ tội đồ kia câu nào đâu, chỉ là tỏ thái độ chút mà thôi.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông bay qua, Kỳ Lâm hiểu ý buồn bực rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, ngồi trên giường bệnh Trình Nhạc Huy ôm cô bé con vỗ về
“Để tôi xử lý hắn cho em nhé, ngoan, không khóc nữa nhé ”
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dừng lại, cô gái nhỏ nằm im tɾong ngực anh, không nhúc nhích.
Biết cô bé con đã bình tĩnh lại, hôm nay hẳn dọa sợ cô rồi. Trình Nhạc Huy nhẹ nhàng âu yếm vuốt ve mái tóc, hồi lâu nâng cằm cô lên để cô bé con nhìn thẳng vào mắt hắn
“Em cũng có tính cảm với tôi đúng không?”Trong mắt anh có nghi hoặc, có chờ mong.
Tô Mật nghe anh hỏi, hai hốc mắt lại ngập nước, một lúc sau mới gật nhẹ một cái, anh như ngôi sao sáng trên bầu trời, xuất chúng như vậy, cô có thể không thích sao.
Trình Nhạc Huy cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, hạnh phúc đến với anh quá đột ngột anh không biết làm sao, anh muốn ôm cô vào lò.ng lại bất ngờ bị cô đẩy ra, anh sững sờ.
“Nhưng chú đã có cô nhỏ rồi.”Cô gái nhỏ lại tủi thân khóc, khuôn mặt đầy đau khổ.
Nhìn cô bé con khổ sở, dằn vặt giữa tình yêu và tình thân, Trình Nhạc Huy chua xót mạnh mẽ đem cô ôm chặt
“Giữa tôi và Giang Nhu nên kết thúc sớm từ lâu rồi, chuyện này không liên quan đến em. Dù có lỗi cũng là lỗi của mình tôi, em không làm sai điều gì cả, em hiểu không?”
Cô gái nhỏ lắc đầu nhìn anh, buồn bã
“Chú đừng ly hôn với cô nhỏ được không, cô nhỏ rất yêu chú mà. Có thể bây giờ tình cảm của chú với cháu chỉ là nhất thời mà thôi, cái này chính là say nắng mà trên phim hay chiếu đó…Chúng ta lặng lẽ bên nhau được không, cầu xin chú đó, đừng ly hôn với cô nhỏ.”
Trên phim nam chính ra ngoài say nắng người khác, một thời gian sau nhận ra người mình thật lòng yêu là người vợ, kết phim hai người trở về bên nhau, tưởng tượng mình là nhân vật tɾong phim,Tô Mật tủi thân khóc, dù vậy cô cũng vẫn muốn được ở bên anh, dù là một thời gian ngắn trộm được của cô nhỏ, cô cũng thỏa mãn.
Trình Nhạc Huy vừa tức và buồn cười cúi xuống hôn sạch nước mắt trên mặt cô.
“Tôi yêu em, chỉ yêu một mình em.” Anh nhắc lại một lần nữa. Nhìn thái độ của cô bé con, chuyện ly hôn anh phải để một thời gian nữa rồi, anh nhắm mắt che dấu cảm xúc.
Không thấy người đàn ông trả lời, cô tưởng anh đồng ý với mình, liền thả lỏng người.
Cứ như vậy đi

Bình luận

Để lại bình luận